1 người đang xem

Trùm

Administrator
Thành viên BQT
Bài viết: 790 Tìm chủ đề
2249 3
Bài này mình xin tổng hợp những câu nói, đoạn văn, trích đoạn hay, ý nghĩa, sâu sắc, cảm xúc trong những truyện tiên hiệp (có thể có các thể loại khác luôn) mà mình từng đọc. Các bạn có thể đăng thêm những câu nói, đoạn văn mà bạn thấy hay trong truyện bằng cách comment ở dưới. Mình sẽ tổng hợp và cập nhật liên tục tại bài viết này.

Đôi khi một thời gian rồi đọc lại, cảm xúc vẫn còn đó:

"Sơn bản vô ưu, nhân tuyết bạch đầu, thủy bản vô sầu, nhân phong khởi trứu!" (Sơn vốn vô ưu, vì tuyết mới bạc đầu, thủy vốn vô sầu, gió thổi mới nhăn nheo) – Ngã Dục Phong Thiên

"Có đôi khi, cả đời, chỉ vì năm đó một hồi gặp nhau." – Ngã Dục Phong Thiên

"Tuyết này, chỉ có ngày đông mới xuất hiện, nó chỉ có thể sống ở trong gió lạnh, cho nên rét đậm này, chính là nhân sinh của nó. Tuyết, chỉ có thể sống ở mùa đông, nhích tới gần lửa, nó cũng sẽ bị chết, đây cũng là nhân sinh của nó, vô luận như thế nào hướng tới mùa hè, nhưng nó.. Chỉ có thể đi xa." – Ngã Dục Phong Thiên

"Năm xưa như gió, một đời người, đã định trước sẽ có rất nhiều nhớ lại." –
Thiên tài đạo sĩ

"Người trong thiên địa, phải có cái tâm nghịch hành.. kẻ hiểu rõ trắng đen trải qua trăm năm cũng chỉ như khách qua đường.. đời là giống mộng, vui thì sao.. mà buồn thì sao.." – Tiên Nghịch

"Mưa sinh ra trên trời, chết rơi về mặt đất, cả quá trình rơi xuống chính là nhân sinh!" – Tiên Nghịch

"Núi cao chưa chắc đã là đỉnh, núi thấp chưa chắc đã không thành dãy. Ngươi so núi nào cao, sao không đưa mắt mà nhìn, núi cao núi thấp đều là núi cả!" – Tiên Nghịch

"Bất hối thử sinh chủng thâm tình

Cam nguyện cô lữ tự phiêu linh

Trường hận uyên lữ duy mộng lí

Trữ phụ thương thiên bất phụ khanh!"


Tạm dịch:

"Một đời ôm chặt mối tình thâm.

Cam nguyện đày thân nơi đất khách

Tình trường vạn lý đành chôn mộng,

Thà phụ trời xanh chẳng phụ nàng"


– Dị Thế Tà Quân

"Tháng năm tuổi trẻ là ai đang thở dài." – Cầu Ma

"Bao nhiêu năm sau, khi bạn nghĩ về chuyện cũ, có còn nhớ năm xưa, đã từng có người nhẹ nhàng kể lời của trái tim mình đối với bạn?" – Tru Tiên

"Cuộc đời mỗi người, chuyện cũ quá khứ, có bao nhiêu điều đáng để cho chúng ta tưởng nhớ? Mười năm? Trăm năm? Nghìn năm? Rốt cục vẫn từ từ tiêu ma, lặng lẽ chết đi theo thời gian?" – Tru Tiên

"Thiên địa đệ nhất tà vật, không phải nó, mà là.. Nhân tâm!" – Tru Tiên

"Có nên không, nếu mãi mãi đứng trong góc tăm tối này, lặng lẽ, ngắm nhìn người ta hạnh phúc, rồi gặm nhấm nỗi đau đớn riêng mình!" – Tru Tiên

"Con người ta khi nào cảm thấy cô độc nhất?

Có phải là khi một mình đối mặt với sự lãnh đạm của thế gian, có phải là khi một mình đối mặt với tất cả những sự chế nhạo?

Máu của con người, là giá băng hay là sôi bỏng?" –
Tru Tiên

"Đúng rồi, đó là những ánh đèn, những ánh đèn nhỏ bé đó, cũng như những con người sống trên thế gian này, hoặc là thỏa mãn, hoặc là không hài lòng, nhưng cuối cùng họ vẫn phải tiếp tục sống. Ta nói cho ngươi biết, trong muôn vạn chúng sinh, không biết có bao nhiêu kẻ sống chỉ để sống, những kẻ khổ não nghĩ ngợi mình sống vì cái gì như ngươi, thật vạn người mới có một mà thôi". – Tru Tiên

"Con người.. sống ở trên đời, cuối cùng.. là vì cái gì?" – Tru Tiên

"Con người sống vì cái gì, chỉ có bản thân người ấy mới tự ngộ ra được." – Tru Tiên

"Ta dẫn nàng đi giết người" - Vương Lâm

"Ta đã mạnh đến mức đến chính ta cũng không giết được mình rồi" - diệp thiếu bảo

"Ta đã vô địch quá lâu, quá lâu đến mức quên mất kĩ năng tìm tự đường chết" - giang tử xuyên

"Ta chỉ cầu một đời này, không hỏi kiếp sau" tôn ngộ không- nhất thế chi tôn

"Cmn ngươi lão mẫu" Tô Mạnh

NHỮNG CÂU NÓI HAY TRONG TIÊN NGHỊCH

"- Cao nhất trong thiên địa thì có ích gì! - Chúng sinh bái lạy thì có ích gi! - Vô lượng kiếp kinh có ích gì! - Thiên địa như vậy thì sao còn chưa hủy diệt! - Chúng sinh như thế sao còn chưa tiêu tán! - Kiếp kinh như thế sao còn chưa thất truyền! Nếu là thế thì ta muốn dùng phương thức của ta khiến trời xanh phải nhắm mắt, khiến cho mặt đất phải ngủ say, cho hoàng tuyền lệ chảy, khiến luân hồi đình chỉ, khiến thương khung từ nay về sau.. Vô niệm!"

- Nếu đây là cái giá phải trả để quét sạch những bi thương trong lòng, dùng phương pháp xóa bỏ đi hình bóng của Uyển Nhi để đạt đến Vấn Đỉnh, thì đạo của ta là gì? Đạo của ta từ lúc còn sống đến khi chết đi cho đến khi ngủ say vĩnh cửu đều là Uyển Nhi. Nếu ta thật sự phải vỗ tay xuống, nàng sẽ vô tình trở thành Lô Đỉnh của ta..

- Vương Lâm ta thân là nam nhi, mặc dù không phải đội trời đạp đất, nhưng sống cũng không thẹn với lương tâm. Đạo trời bạc bẽo, nếu ta lại vô tình thì sẽ không phải nghịch thiên mà đi, sẽ trở thành thuận thiên.

- Vứt bỏ những tình cảm trong lòng, những Yêu tướng này cũng giống như tu sĩ đều đang trốn chạy. Phương pháp tu hành này không phải là đạo của Vương Lâm ta!

- Đạo của Vương Lâm ta là ngịch, nghịch thiên mà đi, đây mới là con đường của ta. Tu sĩ thượng cổ phải dối trời để tu hành, bây giờ ta đã hiểu rõ hai chữ dối trời này. Đây không phải là dối trời mà phải là chạy trốn. Tuy không phải thuận lòng trời nhưng con đường cuối cùng cũng chỉ là một! - Trong mắt Vương Lâm lộ ra một tia sáng.

- Ta có thể quét sạch những bi thương trong lòng, nhưng những gì trong lòng ta nắm giữ, cho dù là thiên đạo cũng đừng hòng cướp đi!

- Con đường tu đạo chân chính là nghịch thiên. Ta không tin chỉ có cách vứt bỏ hết những bi thương trong lòng mới có thể tiến lên Vấn Đỉnh. Cảnh giới Vấn Đỉnh không phải là thiên định mà do tu sĩ tự quyết định. Trời không thể cưỡng chế và quấy nhiễu ta được, thật sự ảnh hưởng chỉ có tâm của tu sĩ.

- Nêu tâm thỏa hiệp thì không thể nghịch, là bị trời lừa gạt. Nếu tâm kiên định, trời cứ mở mắt nhìn ta ngày hôm nay làm sao tiến lên Vấn Đỉnh, làm sao cản trở ta nghịch thiên tu hành!

"Mưa sinh ra trên trời, chết rơi về mặt đất, cả quá trình rơi xuống chính là nhân sinh!"

"Núi cao chưa chắc đã là đỉnh, núi thấp chưa chắc đã không thành dãy. Ngươi so núi nào cao, sao không đưa mắt mà nhìn, núi cao núi thấp đều là núi cả!"

"Người trong thiên địa, phải có cái tâm nghịch hành.. kẻ hiểu rõ trắng đen trải qua trăm năm cũng chỉ như khách qua đường.. đời là giống mộng, vui thì sao.. mà buồn thì sao.."

"Dù trời có bắt nàng chết ta cũng cướp nàng về"

"Thuận là phàm, nghịch là tiên, nghịch thiên thành tiên, nghịch tiên thành cổ"

Chủ nhân! Chủ nhân! Tiểu Hứa Tử sai rồi, không phải là cố ý, chỉ là nhiều năm như vậy không gặp chủ nhân cao lớn uy mãnh - Anh tuấn tiêu sái, trí dũng song toàn - Diện mạo bất phàm - Trên đời vô song - Không ai sánh bằng - Anh minh thần võ - Phong lưu phóng khoáng - Ngọc thụ Lâm phong - Tài trí hơn người - Học một biết mười - Tu vi thông thiên. Chủ nhân, Tiểu Hứa Tử rất là nhớ. Nhiều năm như vậy rồi, chủ nhân cuối cùng cũng đã nhớ tới Tiểu Hứa Tử, ta còn tưởng rằng người đã quên ta rồi chứ, chủ nhân nhẹ tay một chút, nhẹ tay thôi.
 
Chỉnh sửa cuối:

Users who are viewing this thread

Back