Đất nước - Nguyễn Đình Thi Mùa thu nay khác rồi Tôi đứng vui nghe giữa núi đồi Gió thổi rừng tre phấp phới Trời thu thay áo mới Trong biếc nói cười thiết tha! Trời xanh đây là của chúng ta Núi rừng đây là của chúng ta Những cánh đồng thơm ngát Những ngả đường bát ngát Những dòng sông đỏ nặng phù sa Nước chúng ta Nước những người chưa bao giờ khuất Đêm đêm rì rầm trong tiếng đất Những buổi ngày xưa vọng nói về! Việt Nam quê hương ta - Nguyễn Đình Thi Việt Nam đất nước ta ơi Mênh mông biển lúa đâu trời đẹp hơn Cánh cò bay lả rập rờn Mây mờ che đỉnh Trường Sơn sớm chiều Quê hương biết mấy thân yêu Bao nhiêu đời đã chịu nhiều thương đau Mặt người vất vả in sâu Gái trai cũng một áo nâu nhuộm bùn Đất nghèo nuôi những anh hùng Chìm trong máu lửa lại vùng đứng lên Đạp quân thù xuống đất đen Súng gươm vứt bỏ lại hiền như xưa. Việt Nam đất nắng chan hoà Hoa thơm quả ngọt bốn mùa trời xanh Mắt đen cô gái long lanh Yêu ai yêu trọn tấm tình thuỷ chung Đất trăm nghề của trăm vùng Khách phương xa tới lạ lùng tìm xem Tay người như có phép tiên Trên tre lá cũng dệt nghìn bài thơ Nước bâng khuâng những bến đò Đêm đêm còn vọng câu hò Trương Chi Đói nghèo nên phải chia ly Xót xa lòng kẻ rời quê lên đường Ta đi ta nhớ núi rừng Ta đi ta nhớ dòng sông vỗ bờ Nhớ đồng ruộng, nhớ khoai ngô Bát cơm rau muống quả cà giòn tan.. Đất nước - Nguyễn Khoa Điềm Khi ta lớn lên Đất Nước đã có rồi Đất Nước có trong những cái "ngày xửa ngày xưa..." mẹ thường hay kể Đất Nước bắt đầu với miếng trầu bây giờ bà ăn Đất Nước lớn lên khi dân mình biết trồng tre mà đánh giặc Tóc mẹ thì bới sau đầu Cha mẹ thương nhau bằng gừng cay muối mặn Cái kèo, cái cột thành tên Hạt gạo phải một nắng hai sương xay, giã, giần, sàng Đất Nước có từ ngày đó... Đất là nơi anh đến trường Nước là nơi em tắm Đất Nước là nơi ta hò hẹn Đất Nước là nơi em đánh rơi chiếc khăn trong nỗi nhớ thầm Đất là nơi "con chim phượng hoàng bay về hòn núi bạc" Nước là nơi "con cá ngư ông móng nước biển khơi" Thời gian đằng đẵng Không gian mênh mông Đất Nước là nơi dân mình đàon tụ Đất là nơi Chim về Nước là nơi Rồng ở Lạc Long Quân và Âu Cơ Đẻ ra đồng bào ta trong bọc trứng Những ai đã khuất Những ai bây giờ Yêu nhau và sinh con đẻ cái Gánh vác phần người đi trước để lại Dặn dò con cháu chuyện mai sau Hàng năm ăn đâu làm đâu Cũng biết cúi đầu nhớ ngày giỗ Tổ Trong anh và em hôm nay Đều có một phần Đất Nước Khi hai đứa cầm tay Đất Nước trong chúng mình hài hòa nồng thắm Khi chúng ta cầm tay mọi người Đất nước vẹn tròn, to lớn Mai này con ta lớn lên Con sẽ mang đất nước đi xa Đến những tháng ngày mơ mộng Em ơi em Đất Nước là máu xương của mình Phải biết gắn bó san sẻ Phải biết hóa thân cho dáng hình xứ sở Làm nên Đất Nước muôn đời... Trích trường ca "Mặt đường khát vọng" Bài học đầu cho con - Đỗ Trung Quân Quê hương là gì hở mẹ Mà cô giáo dạy phải yêu Quê hương là gì hở mẹ Ai đi xa cũng nhớ nhiều Quê hương là chùm khế ngọt Cho con trèo hái mỗi ngày Quê hương là đường đi học Con về rợp bướm vàng bay Quê hương là con diều biếc Tuổi thơ con thả trên đồng Quê hương là con đò nhỏ Êm đềm khua nước ven sông Quê hương là cầu tre nhỏ Mẹ về nón lá nghiêng che Là hương hoa đồng cỏ nội Bay trong giấc ngủ đêm hè Quê hương là vòng tay ấm Con nằm ngủ giữa mưa đêm Quê hương là đêm trăng tỏ Hoa cau rụng trắng ngoài thềm Quê hương là vàng hoa bí Là hồng tím giậu mồng tơi Là đỏ đôi bờ dâm bụt Màu hoa sen trắng tinh khôi Quê hương mỗi người chỉ một Như là chỉ một mẹ thôi Quê hương nếu ai không nhớ.. Sẽ không lớn nổi thành người. Người đi tìm hình của nước - Chế Lan Viên Đêm mơ nước, ngày thấy hình của nước Cây cỏ trong chiêm bao xanh sắc biếc quê nhà Ăn một miếng ngon cũng đắng lòng vì Tổ quốc Chẳng yên lòng khi ngắm một nhành hoa. Ngày mai dân ta sẽ sống sao đây? Sông Hồng chảy về đâu? Và lịch sử? Bao giờ dải Trường Sơn bừng giấc ngủ Cánh tay thần Phù Đổng sẽ vươn mây? Rồi cờ sẽ ra sao? Tiếng hát sẽ ra sao? Nụ cười sẽ ra sao? Ơi, độc lập! Xanh biết mấy là trời xanh Tổ quốc Khi tự do về chói ở trên đầu. Thơ tình người lính biển - Trần Đăng Khoa Anh ra khơi Mây treo ngang trời những cánh buồm trắng Phút chia tay, anh dạo trên bến cảng Biển một bên và em một bên. Biển ồn ào, em lại dịu êm Em vừa nói câu chi rồi mỉm cười lặng lẽ Anh như con tàu, lắng sóng từ hai phía Biển một bên và em một bên Ngày mai, ngày mai khi thành phố lên đèn Tàu anh buông neo dưới chùm sao xa lắc Thăm thẳm nước trôi, nhưng anh không cô độc Biển một bên và em một bên. Đất nước gian lao chưa bao giờ bình yên Bão thổi chưa ngừng trong những vành tang trắng Anh đứng gác. Trời khuya. Đảo vắng Biển một bên và em một bên. Vòm trời kia có thể sẽ không em Không hiểu nữa. Chỉ còn anh với cỏ Cho dù thế thì anh vẫn nhớ Biển một bên và em một bên.
Nhớ con sông quê hương - Tế Hanh Quê hương tôi có con sông xanh biếc Nước gương trong soi tóc những hàng tre Tâm hồn tôi là 1 buổi trưa hè Tỏa nắng xuống dòng sông lấp loáng Chẳng biết nước có giữ ngày giữ tháng Giữ bao nhiêu kỷ niệm giữa dòng trôi Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi Tôi giữ mãi mối tình mới mẻ Sông của quê hương sông của tuổi trẻ Sông của miền Nam đất việt thân yêu Khi bờ tre ríu rít tiếng chim kêu Khi mặt nước dập dềnh con cá nhảy Bạn bè tôi túm 5 tụm 7 Bầy chim non bơi lội trên sông Tôi giang tay ôm nước vào lòng Sông mở nước ôm tôi vào dạ Chúng tôi lớn lên mỗi người một ngả Kẻ sớm hôm chài lưới bên sông Kẻ cuốc cày mưa nắng ngoài đồng Tôi cầm súng xa nhà đi kháng chiến Nhưng lòng tôi như mưa nguồn gió biển Vẫn trở về lưu luyến bên sông Tôi hôm nay sống trong lòng miền Bắc Sờ lên ngực nghe trái tim thầm nhắc Hai tiếng thiêng liêng hai tiếng miền Nam Tôi nhớ không nguôi ánh nắng màu vàng Tôi quên sao được sắc trời xanh biếc Tôi nhớ cả những người không quen biết Có những trưa tôi đứng dưới hàng cây Bỗng nghe dâng cả một nỗi tràn đầy Hình ảnh con sông quê mát rượi Lai láng chảy lòng tôi như suối tưới Quê hương ơi! Lòng tôi cũng như sông Tình Bắc Nam chung chảy một dòng Không ghềnh thác nào ngăn cản được Tôi sẽ lại nơi tôi hằng mơ ước Tôi sẽ về sông nước của quê hương Tôi sẽ về sông nước của tình thương
Tổ quốc nhìn từ biển Nếu Tổ quốc đang bão giông từ biển Có một phần máu thịt ở Hoàng Sa Ngàn năm trước con theo cha xuống biển Mẹ lên rừng thương nhớ mãi Trường Sa Đất Tổ quốc khi chập chờn bóng giặc Các con nằm thao thức phía Trường Sơn Biển Tổ quốc chưa một ngày yên ả Biển cần lao như áo mẹ bạc sờn Nếu Tổ quốc hôm nay nhìn từ biển Mẹ Âu Cơ hẳn không thể yên lòng Sóng lớp lớp đè lên thềm lục địa Trong hồn người có ngọn sóng nào không Nếu Tổ quốc nhìn từ bao quần đảo Lạc Long cha nay chưa thấy trở về Lời cha dặn phải giữ từng thước đất Máu xương này con cháu vẫn nhớ ghi Đêm trằn trọc nỗi mưa nguồn chớp bể Thương Lý Sơn đảo khuất giữa mây mù Thương Cồn Cỏ gối đầu lên sóng dữ Thương Hòn Mê bão tố phía âm u Nếu Tổ quốc nhìn từ bao thương tích Những đau thương trận mạc đã qua rồi Bao dáng núi còn mang hình góa phụ Vọng phu buồn vẫn dỗ trẻ, ru nôi Nếu Tổ quốc nhìn từ bao hiểm họa Đã mười lần giặc đến tự biển Đông Những ngọn sóng hóa Bạch Đằng cảm tử Lũ Thoát Hoan bạc tóc khiếp trống đồng Thương đất nước trên ba ngàn hòn đảo Suốt ngàn năm bóng giặc vẫn chập chờn Máu đã đổ ở Trường Sa ngày ấy Bạn tôi nằm dưới sóng mặn vùi thân Nếu Tổ quốc neo mình đầu sóng cả Những chàng trai ra đảo đã quên mình Một sắc chỉ về Hoàng Sa thuở trước Còn truyền đời con cháu mãi đinh ninh Nếu Tổ quốc nhìn từ bao mất mát Máu xương kia dằng dặc suốt ngàn đời Hồn dân tộc ngàn năm không chịu khuất Dáng con tàu vẫn hướng mãi ra khơi
Về làng - Nguyễn Duy Làng ta ở tận làng ta Mấy năm một bận con xa về làng Gốc cây, hòn đá cũ càng, Trâu bò đủng đỉnh như ngàn năm nay Cha ta cầm cuốc trên tay, Nhà ta xơ xác hơn ngày xa xưa Lưng trần bạc nắng thâm mưa Bụng nhăn lép kẹp như chưa có gì Không răng! cha vẫn cười khì Rượu tăm vẫn để dành khi con về Ngọt ngào một chút men quê Cay tê cả lưỡi, đắng tê cả lòng Gian ngoài thông thống gian trong Một đời làm lụng sao không có gì Không răng! cha vẫn cười khì Người còn là quí kể chi bạc vàng Chiến tranh như trận cháy làng Bà con ta trắng khăn tang trên đầu Vẫn đồng cạn, vẫn đồng sâu Chồng cày vợ cấy con trâu đi bừa Đường làng cây cỏ lưa thưa Thanh bình từ ấy sao chưa có gì Không răng! cha lại cười khì Đời là thế, kể làm chi cho buồn Mẹ ta vo gạo thổi cơm Ba ông táo sứt lửa rơm khói mù Nhà bên xay lúa ù ù Vẫn chày cối thậm thịch như thuở nào Các em ta vác cuốc cào, Rủ nhau bước thấp bước cao ra đồng Mồ hôi đã chảy ròng ròng Máu và nước mắt sao không có gì Không răng! cha vẫn cười khì Đời là thế, kể làm chi cho rầu Cha con xa cách bấy lâu Mấy năm mới uống với nhau một lần Bụng ta thắt, mặt ta nhăn Cha ta thì vẫn không răng cười cười Ta đi mơ mộng trên đời
Quê hương - Tế Hanh Làng tôi ở vốn làm nghề chài lưới Nước bao vây, cách biển nửa ngày sông Khi trời trong, gió nhẹ, sớm mai hồng, Dân trai tráng bơi thuyền đi đánh cá Chiếc thuyền nhẹ hăng như con tuấn mã Phăng mái chèo, mạnh mẽ vượt trùng giang. Cánh buồm giương to như mảnh hồn làng Dướn thân trắng bao la thâu góp gió.. Ngày hôm sau, ồn ào trên bến đỗ Khắp dân làng tấp nập đón ghe về Nhờ ơn trời biển lặng cá đầy ghe Những con cá tươi ngon thân bạc trắng Dân chài lưới, làn da ngăm rám nắng Cả thân hình nồng thở vị xa xăm Chiếc thuyền im bến mỏi trở về nằm Nghe chất muối thấm dần trong thớ vỏ Nay xa cách lòng tôi luôn tưởng nhớ Màu nước xanh, cá bạc, chiếc buồm vôi Thoáng con thuyền rẽ sóng chạy ra khơi Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn quá!
Tổng Hợp Quê hương là tiếng sáo diều Là thương yêu với những chiều nhớ mong Bao giờ cho hết long đong Cho ta về với hương đồng tuổi thơ! -- Quê hương là nghĩa là tình Mái tranh in đậm nao nao lòng người Xanh trong bến nước soi dòng Nghiêng nghiêng nón lá gợi lòng anh thương Nét quê sao đậm ân tình Thanh bình nơi ấy lòng nào nỡ quên.. -- Quê hương hai tiếng ngọt ngào Đã vào tiềm thức của bao nhiêu người Quê hương từ thủa thiếu thời chăn trâu, cắt cỏ, chạy ngoài triền đê Đánh khăng, đánh đáo, chơi bi Thả diều, đuổi bắt giữa trưa nắng hè Lòng luôn vui sướng tràn trề quê hương hai chữ bao giờ nhạt phai Đêm đêm cố gắng học bài Đến khi khôn lớn ra ngoài lập thân Trong lòng thường vẫn hằng mong Quê hương ta mỗi ngày thêm đẹp giầu. -- Về quê giữa tiết thu sang Lối xưa rêu phủ, lá vàng đang buông Cây đa vẫn đứng đầu làng Ríu ran chim hót, ngỡ ngàng bóng xưa Gió lay xào xạc cành thưa Tiếng chuông chiều vẫn như thơ gieo vần. Ngập ngừng, lững thững bước chân Quê hương ơi! Vẫn muôn phần mến yêu
Yêu Lắm Quê Hương Em yêu từng sợi nắng cong Bức tranh thủy mặc dòng sông con đò Em yêu chao liệng cánh cò Cánh đồng mùa gặt lượn lờ vàng ươm Em yêu khói bếp vương vương Xám màu mái lá mấy tầng mây cao Em yêu mơ ước đủ màu Cầu vồng ẩn hiện mưa rào vừa qua Em yêu câu hát ơi à Mồ hôi cha mẹ mặn mà sớm trưa Em yêu cánh võng đong đưa Cánh diều no gió chiều chưa muốn về Đàn trâu thong thả đường đê Chon von lá hát vọng về cỏ lau Trăng lên lốm đốm hạt sao Gió sông rười rượi hoa màu thiên nhiên Em đi cuối đất cùng miền Yêu quê yêu đất gắn liền bước chân. Hoàng Thanh Tâm
Tình Quê Chiều tà nắng ngã triền đê Mục đồng thông thả đi về lưng trâu Dòng sông xanh ngắt một màu Một đàn cò trắng từ đâu bay về Bình yên một buổi chiều quê Khói đồng lan tỏa đêm về vắng tanh Ngoài đồng cây lúa còn xanh Chiều quê êm ả trong lành biết bao Nhìn đàn gà nhỏ gọi nhau Mọi người xong việc gọi nhau ra về Giờ đây đêm cũng đã về Thoảng đâu trong gió tóc thề thơm hương Bình minh một sớm mù sương Đàn trâu nhai có ngoài vườn nhởn nhơ Cánh cò bay lạc vào thơ Làm cho tôi mãi ngẫn ngơ giữa đồng Con đò nằm dưới bến sông Hình như nó cũng chờ mong một người Người người rôm rả nói cười Đồng xanh bát ngát thơm mùi mạ non Tình quê một dạ sắc son Ở nơi thành thị em còn nhớ không Con đò bến cũ chờ mong Hôm nào anh cũng chờ trông em về. Hoa Lục Bình
Miền Quê Tôi thầm nhớ một miền quê Ước mơ thăm lại trở về tuổi thơ Đồng xanh bay lả cánh cò Hương sen tỏa ngát mộng mơ những chiều Vi vu gió thổi sáo diều Bóng ai như bóng mẹ yêu đang chờ? Dòng sông, bến nước, con đò Có người lữ khách bên bờ dừng chân Xa xa vẳng tiếng chuông ngân Bờ tre cuối xóm trong ngần tiếng chim Tuổi thơ thích chạy trốn tìm Cây đa giếng nước còn in trăng thề Xa rồi nhớ mãi miền quê Trong tim luôn nhắc trở về ngày xưa.. Đức Trung
Quê Hương Qua Lời Mẹ Kể Con nghe Mẹ kể ngày xưa, Quê hương của Mẹ, mỗi trưa nắng hè. Bình yên những mái tranh che, Sông Thu in bóng luỹ tre ven làng. Quê hương hai tiếng dịu dàng, Mà sao vẫn thấy ngỡ ngàng trong con. Làm trai, chữ hiếu chưa tròn Quê Cha, đất Tổ, mỏi mòn thiệt hơn. Ngày xưa, Mẹ kể nguồn cơn, Quê hương của Mẹ, đã hơn mươi đời. Sông Thu, một thuở thiếu thời, Chiến tranh, Mẹ phải xa rời quê hương. Miền trung chín nhớ, mười thương Con như cánh Nhạn, lạc đường lẽ loi. Sông Thu bên lỡ, bên bồi Quê hương in dấu, một đời Mẹ Cha. Con chưa về lại quê nhà, Nên đâu biết được, đường xa hay gần? Lòng con day dứt, băn khoăn Nữa đời tóc đã pha dần màu sương. Bao giờ về lại quê hương Để xem Vĩnh Điện, An Tường là đâu? Sông Thu xanh thẫm một màu Bãi bồi cùng những ruộng dâu, nong tằm. Bây chừ, Mẹ đã yên nằm Lấy ai dìu dắt về thăm quê nhà Đời con rồi cũng sẽ qua, Quê hương rồi cũng chỉ là giấc mơ. Quê hương đẹp tựa vần thơ Sông Thu với những bến bờ yêu thương. Dù cho xa cách dặm trường, Lòng con vẫn mãi vấn vương Thu Bồn.. Công Vinh
Quê Hương Nỗi Nhớ Trở về tìm mái nhà quê Tìm hình bóng mẹ bộn bề nắng mưa Tìm nắng xuyên ngọn cây dừa Tìm hương mạ mới gió lùa thơm tho Tìm đàn trâu với con đò Áo bà ba mẹ câu hò trên sông Nón lá nghiêng nắng nước ròng Miền quê khó nhọc con còng con cua Lục bình tim tím mùa mưa Bồng bềnh một khúc sông khua mái chèo Khói lên cháy bếp nhà nghèo Con gà cục tác con mèo quẫy đuôi Heo gà chạy ngược chạy xuôi Chân bùn tay lấm nụ cười chân quê Cánh cò trắng xóa vọng về Ngân nga vọng cổ bốn bề thiên nhiên Đậm đà ký ức giao duyên Xương cha máu mẹ dịu hiền ca dao Con dù biền biệt phương nào Quê hương một dạ dạt dào khó phai. Hoàng Thanh Tâm
THƠ LỤC BÁT: QUÊ HƯƠNG Tác giả: Đức Trung - TĐL Quê Hương Quê hương xa cách phương trời Nỗi buồn thương nhớ đầy vơi trong lòng. Đêm ngày hết nhớ lại mong Hướng về quê mẹ ròng ròng lệ rơi..! Nhớ chiều ra ngắm biển khơi Cánh buồm theo gió về nơi chốn nào? Quê hương hai tiếng ngọt ngào Đường xa vạn dặm nôn nao nhớ thầm. Mẹ cha xa cách bao năm Ban ngày thương nhớ, đêm nằm chiêm bao. Tuổi thơ - kỷ niệm dạt dào Vẫn còn đầy ắp xuyến xao tâm hồn. Nhớ quê lòng dạ bồn chồn Mỗi lần ngắm cảnh hoàng hôn... xa nhà. Quê hương - hai tiếng thiết tha Còn in ký ức đậm đà yêu thương... Tuổi thơ cắp sách đến trường Lớn lên đi khắp bốn phương chân trời. Nhớ về quê mẹ yêu ơi! Bâng khuâng lại thấy bồi hồi trong tim. Đức Trung
BÀI THƠ: QUÊ HƯƠNG THANH BÌNH Tác giả: Quê Hương Thanh Bình Cảnh quê bình dị khiêm nhường Mà sao quá đỗi thân thương với đời Trưa hè vọng tiếng ru hời Đong đầy thương mến trong lời mẹ ru Chiều tà tiếng sáo vi vu Mênh mang trời đất lãng du thanh bình Người quê mộc mạc chân tình Cùng nhau đùm bọc hết mình đói no Đồng quê mỏi rã cánh cò Cho ta hạt gạo thơm tho nuôi người Dân quê rạng rỡ nụ cười Yêu thương đùm bọc lòng người thiện chân Bản tính vốn rất chuyên cần Hăng say lao động gian truân chẳng sờn Cùng nhau xây dựng giang sơn Để cho cuộc sống đẹp hơn với đời Cảnh quê xanh thắm tuyệt vời Thân thương gắn bó với đời dân quê Bình dị mà vẫn đam mê Đó là nơi chốn ta về ai ơi. Lãng Du Khách
Lưng Tựa Bến Quê Ta về lưng tựa chiều nghiêng Thả hồn theo những bình yên lạ thường Bao năm xuôi ngược dặm đường Nay về gom những yêu thương đong đầy Đồng xanh thẳng cánh cò bay Dòng sông quê vẫn nặng đầy phù sa Sáo diều vi vút ngân nga Bao nhiêu âm điệu thiết tha mê hồn Ta ngồi nhìn ngắm hoàng hôn Mà lòng sao cứ bồn chồn xuyến xao Hương đồng gió nội ngọt ngào Nhà ai khói bếp quyện vào... chiều mơ! Ta về tìm khúc ầu ơ Ca dao của mẹ, ngày thơ xa rồi Bước chân bổi hổi bồi hồi Đếm từng kỷ niệm xa xôi hiện về Ta về lưng tựa bến quê Mơ màng trong những vỗ về dấu yêu Lưng còng dáng mẹ liêu xiêu Nghiêng theo bóng nắng cuối chiều mỏng manh Ta về bên mái nhà tranh Thấy bao ký ức vờn quanh bên mình Bữa cơm ấm áp gia đình Tựa vào lòng mẹ lặng nhìn rưng rưng. Toàn Tâm Hòa
Quê Hương Ta Gọi Về Xa quê hương suốt mấy chục năm rồi Mãi trong ta nhớ miền quê yêu dấu Cánh diều tuổi thơ lưng trâu sáo đậu Nghe quê hương đất mẹ gọi ta về Chân ngập ngừng lội bước tới triền đê Đàn bướm nhỏ dập dìu hoa dại tím Nhớ một thời tuổi thơ nhiều kỷ niệm Gợi ta về với những giấc mơ xưa Đồng lúa xanh non ngút ngàn nắng mưa Đất bạc màu mẹ dày công chăm bón Khom lưng trên đồng cõng bầu trời trĩu nặng Úp mặt ruộng sâu góp nhặt hạt thóc rơi Con biết quê nhà vất vả lắm mẹ ơi Một nắng hai sương đất cằn đồng hạ Ướt đẫm giọt mồ hôi đong đầy khoai lúa Thấm một đời câu muối mặn gừng cay Quê hương mình bao nỗi nhớ đong đầy Chiếc áo tơi bốn mùa che mưa nắng Gió lào thổi cuộc đời thêm gánh nặng Hạt thóc vàng mẹ đánh đổi thanh xuân Yêu quê mình ta dạo bước bâng khuâng Bát nước chè xanh, câu hò ngọt lịm Giọng nói quê nghe nhọc nhằn thương mến Ta trở về nghe tiếng gọi quê hương.. Hảo Trần
Tình Quê - Bình Minh Nhớ không em thuở ấu thơ ngày ấy Mình bên nhau khi diều giấy bay cao Tuổi thơ xưa bên nỗi nhớ cồn cào Còn mãi mãi đi vào trong kỷ niệm Thời gian trôi những tháng ngày màu nhiệm Vẩn vơ hoài còn ẩn hiện trong ta Dù đi đâu anh vẫn nhớ quê nhà Nhớ tuổi thơ những chiều tà bóng xế Quê hương ơi tuổi thơ là như thế Là chiều tà bóng xế thả diều quê Bên bạn bè và những nỗi đam mê Anh nhớ mãi câu thề thời thơ dại Em đùa anh bao giờ mùa hoa cải Nở hoa vàng ta phải chuyện trầu cau Tuổi thơ ơi bên kỷ niệm úa nhàu Còn nhớ mãi một màu tình quê cũ. Nhớ Lắm Quê Hương - Huyền Như Nhớ làm sao, tiếng võng giữa trưa Hè Tiếng kẽo kẹt, ôi nghe mà thương lắm Lời ru mãi, ngàn đời sau vẫn ấm Mái tranh nghèo, sâu đậm...nghĩa tình xưa Gió thổi về, theo giọt nắng đong đưa Mây lướt nhẹ, từng cơn mưa.. vội vã Cau lại thắm, vườn trầu thêm xanh lá Đã đến mùa, ra cấy mạ.. đi thôi ‼ Chân lấm bùn, thân ướt đẫm mồ hôi Hồn thanh thản, cuộc đời.. không lo nghĩ Đêm khuya vắng, tiếng côn trùng non nỉ Như dặn lòng, bền bỉ.. với thời gian Những hoàng hôn, mờ nhạt khói sương tan Dừa soi bóng, trăng vàng.. in đáy nước Quê hương đó, bao giờ ta tìm được Đến bao giờ, dừng chân bước.. tha phương. Quê Hương - Hoa Chu Van Đã lâu lắm hôm nay tôi trở lại Về thăm quê nhớ mãi tuổi ấu thơ Trên con đường xưa ngày nhỏ mộng mơ Mà đến nay bây giờ sao nhung nhớ Gió rung cây rì rào như hơi thở Nét đẹp quê hương giữ ở trong tim Bến nước cây đa hồi bé trốn tìm Tái hiện lại như cuộn phim quá khứ Nhớ bạn bè xưa cùng bao nét chữ Ngày ra trường lưu giữ ước mơ xanh Hè nắng chói chang lưu bút trao dành Cất giữ mãi giờ đã thành kỷ niệm Về thăm quê làm lòng ta xao xuyến Bao nhiêu năm lưu luyến bồi hồi Mà thời gian lặng lẽ thế cứ trôi Và tất cả trong tôi còn nhớ mãi Với quê hương tình yêu dành kết trái Cho con người mang lại những niềm vui Bao yêu thương và chia ngọt sẻ bùi Quê hương đó buồn vui ai cũng nhớ. Quê Hương - Hoàng Minh Quân Ai trong đời không gợi nhớ quê hương? Bao vấn vương những niềm thương trăn trở Chốn hoang sơ ấu thơ thời lầm lỡ Vẫn quay đều trong nhịp thở bụi trần gian. Quê hương là gì trong cơ cảnh lầm than, Một bức tranh dệt thêu niềm hy vọng? Dẫu đi xa vẫn nhớ hoài cô đọng Dấu can qua cơn bĩ cực trăm bề. Quê hương nào nuôi lớn những đam mê, Những nhiêu khê những tái tê hoài niệm? Để hôm nay vững bài ca chiêm nghiệm.. Nốt thăng trầm cho một phút thăng hoa! Quê Hương - Sinh Hoàng Quê hương mưa nắng hai mùa Có dòng sông nhỏ hàng dừa xanh xanh Quê nghèo vách đất mái tranh Chiếc xuồng ba lá đêm trăng bến ngoài Ngọt bùi no đủ sắn khoai Dẽo thơm hạt gạo nuôi ai nên người Cây lành trái ngọt xanh tươi Má hồng môi thắm rạng ngời gái quê Ai đi xin nhớ trở về Lúa mùa duyên thắm, tình quê dạt dào Quê hương hai tiếng ngọt ngào Quê hương yêu dấu khắc vào trong tim. Quê Hương Nhớ Mãi Tiếng Gà Trưa Quê hương ơi tôi nhớ nguời da diết Bao năm rồi mãi biền biệt trời xa Vẩn trong tôi một nỗi nhớ quê nhà Nhớ lời Mẹ ru thiết tha cánh võng Tiếng gà trưa sao mãi còn lắng đọng Hàng cau xanh hoài vọng xoã tóc thề Cơn gió nào nghe dịu mát chiều quê Đàn trâu béo bên triền đê nhai cỏ Dưới bến sông rộn ràng bầy trẻ nhỏ Tiếng cười vui vang khắp ngõ quê làng Những mái đầu ngụp lặn dưới nắng chang Nghe xao động mơn man trên sóng nước Nhà Mẹ nghèo nép mình bên tán đước Vệt khói lam tỏa mượt mái tranh chiều Mẹ gầy gò trong dáng nhỏ liu xiu Ơ kho quẹt bửa cơm chiều ngon lạ Tôi lớn lên trong tháng ngày vất vã Nhớ lời ru nghe thương quá tiếng gà Nhưng vì nghèo đành phiêu bạt nơi xa Thân trôi nỗi bôn ba nơi xứ lạ Mãi trong tôi quê hương là tất cả Vẩn thiết tha một nổi nhớ quê nhà Nhớ Mẹ già mòn mõi đợi con xa Dù mắt mẹ giờ chỉ là đêm tối Quê hương ơi con nợ lời xin lỗi Con sẽ về đừng giận dỗi Mẹ ơi.! Làng Quê Tôi - Nguyễn Quang Định Chiều nhạt nắng làng quê mát rượi Hàng cây xanh gió thổi rì rào Trên đồng có một chú trâu Đang mải cúi đầu... gặm ngọn cỏ xanh. Mái nhà tranh... bên bờ nương ruộng Hàng cây che bóng xuống quanh nhà Thu về muôn tiếng chim ca Câu hò điệu ví đậm đà tình quê. Đã lâu lắm chưa về thăm lại Nhớ xóm làng cùng mái nhà tranh Nhớ cha nhớ mẹ sinh thành Bà con bè bạn xung quanh xóm nghèo. Tôi cứ mãi chạy theo cuộc sống Lo đi tìm ước mộng tương lai Cũng mong sẽ tới một ngày Về quê gặp gỡ bắt tay mọi người.
Đất nước tình yêu Khi anh nói yêu em Vườn cây đầy hoa trái Khi em nắm tay anh! Mây trắng bay chỉ còn ánh trăng vàng Và khi! Chúng ta yêu nhau! Chẳng kẻ thủ nào làm con tim ta yếu mềm! Ôi Việt Nam! Đất nước tình yêu Anh đón em đi bên nhiều công trình Giọng hò thiết tha Tình yêu đất nước chan hoà Khi em tiễn anh đi Đồng quê đầy hương lúa Yêu cây súng trên vai Anh giữ yên ngọt ngào tiếng ru hời Và khi! Chúng ta yêu nhau! Chẳng kẻ thủ nào làm con tim ta yếu mềm! Ôi Việt Nam!Đất nước tình yêu Bên luỹ tre xanh thêm nhiều công trình Giọng hò thiết tha Tình yêu đất nước chan hoà
BÀI THƠ: QUÊ HƯƠNG Tác giả: Nguyễn Đình Huân Quê hương là một tiếng ve Lời ru của mẹ trưa hè à ơi Dòng sông con nước đầy vơi Quê hương là một góc trời tuổi thơ Quê hương ngày ấy như mơ Tôi là cậu bé dại khờ đáng yêu Quê hương là tiếng sáo diều Là cánh cò trắng chiều chiều chân đê Quê hương là phiên chợ quê Chợ trưa mong mẹ mang về bánh đa Quê hương là một tiếng gà Bình minh gáy sáng ngân nga xóm làng Quê hương là cánh đồng vàng Hương thơm lúa chín mênh mang trời chiều Quê hương là dáng mẹ yêu Áo nâu nón lá liêu siêu đi về Quê hương nhắc tới nhớ ghê Ai đi xa cũng mong về chốn xưa Quê hương là những cơn mưa Quê hương là những hàng dừa ven kinh Quê hương mang nặng nghĩa tình Quê hương tôi đó đẹp xinh tuyệt vời Quê hương ta đó là nơi Chôn rau cắt rốn người ơi nhớ về. -- BÀI THƠ: YÊU LẮM QUÊ HƯƠNG Tác giả: Hoàng Thanh Tâm Em yêu từng sợi nắng cong Bức tranh thủy mặc dòng sông con đò Em yêu chao liệng cánh cò Cánh đồng mùa gặt lượn lờ vàng ươm Em yêu khói bếp vương vương Xám màu mái lá mấy tầng mây cao Em yêu mơ ước đủ màu Cầu vồng ẩn hiện mưa rào vừa qua Em yêu câu hát ơi à Mồ hôi cha mẹ mặn mà sớm trưa Em yêu cánh võng đong đưa Cánh diều no gió chiều chưa muốn về Đàn trâu thong thả đường đê Chon von lá hát vọng về cỏ lau Trăng lên lốm đốm hạt sao Gió sông rười rượi hoa màu thiên nhiên Em đi cuối đất cùng miền Yêu quê yêu đất gắn liền bước chân. -- BÀI THƠ: TÌNH QUÊ Tác giả: Hoa Lục Bình Chiều tà nắng ngã triền đê Mục đồng thông thả đi về lưng trâu Dòng sông xanh ngắt một màu Một đàn cò trắng từ đâu bay về Bình yên một buổi chiều quê Khói đồng lan tỏa đêm về vắng tanh Ngoài đồng cây lúa còn xanh Chiều quê êm ả trong lành biết bao Nhìn đàn gà nhỏ gọi nhau Mọi người xong việc gọi nhau ra về Giờ đây đêm cũng đã về Thoảng đâu trong gió tóc thề thơm hương Bình minh một sớm mù sương Đàn trâu nhai có ngoài vườn nhởn nhơ Cánh cò bay lạc vào thơ Làm cho tôi mãi ngẫn ngơ giữa đồng Con đò nằm dưới bến sông Hình như nó cũng chờ mong một người Người người rôm rả nói cười Đồng xanh bát ngát thơm mùi mạ non Tình quê một dạ sắc son Ở nơi thành thị em còn nhớ không Con đò bến cũ chờ mong Hôm nào anh cũng chờ trông em về. -- THƠ LỤC BÁT: MIỀN QUÊ Tác giả: Đức Trung - TĐL Tôi thầm nhớ một miền quê Ước mơ thăm lại trở về tuổi thơ Đồng xanh bay lả cánh cò Hương sen tỏa ngát mộng mơ những chiều Vi vu gió thổi sáo diều Bóng ai như bóng mẹ yêu đang chờ? Dòng sông, bến nước, con đò Có người lữ khách bên bờ dừng chân Xa xa vẳng tiếng chuông ngân Bờ tre cuối xóm trong ngần tiếng chim Tuổi thơ thích chạy trốn tìm Cây đa giếng nước còn in trăng thề Xa rồi nhớ mãi miền quê Trong tim luôn nhắc trở về ngày xưa... -- BÀI THƠ: QUÊ HƯƠNG QUA LỜI MẸ KỂ Tác giả: Công Vinh Con nghe Mẹ kể ngày xưa, Quê hương của Mẹ, mỗi trưa nắng hè. Bình yên những mái tranh che, Sông Thu in bóng luỹ tre ven làng. Quê hương hai tiếng dịu dàng, Mà sao vẫn thấy ngỡ ngàng trong con. Làm trai, chữ hiếu chưa tròn Quê Cha, đất Tổ, mỏi mòn thiệt hơn. Ngày xưa, Mẹ kể nguồn cơn, Quê hương của Mẹ, đã hơn mươi đời. Sông Thu, một thuở thiếu thời, Chiến tranh, Mẹ phải xa rời quê hương. Miền trung chín nhớ, mười thương Con như cánh Nhạn, lạc đường lẽ loi. Sông Thu bên lỡ, bên bồi Quê hương in dấu, một đời Mẹ Cha. Con chưa về lại quê nhà, Nên đâu biết được, đường xa hay gần? Lòng con day dứt, băn khoăn Nữa đời tóc đã pha dần màu sương. Bao giờ về lại quê hương Để xem Vĩnh Điện, An Tường là đâu? Sông Thu xanh thẫm một màu Bãi bồi cùng những ruộng dâu, nong tằm. Bây chừ, Mẹ đã yên nằm Lấy ai dìu dắt về thăm quê nhà Đời con rồi cũng sẽ qua, Quê hương rồi cũng chỉ là giấc mơ. Quê hương đẹp tựa vần thơ Sông Thu với những bến bờ yêu thương. Dù cho xa cách dặm trường, Lòng con vẫn mãi vấn vương Thu Bồn... -- BÀI THƠ: QUÊ HƯƠNG NỖI NHỚ Tác giả: Hoàng Thanh Tâm Trở về tìm mái nhà quê Tìm hình bóng mẹ bộn bề nắng mưa Tìm nắng xuyên ngọn cây dừa Tìm hương mạ mới gió lùa thơm tho Tìm đàn trâu với con đò Áo bà ba mẹ câu hò trên sông Nón lá nghiêng nắng nước ròng Miền quê khó nhọc con còng con cua Lục bình tim tím mùa mưa Bồng bềnh một khúc sông khua mái chèo Khói lên cháy bếp nhà nghèo Con gà cục tác con mèo quẫy đuôi Heo gà chạy ngược chạy xuôi Chân bùn tay lấm nụ cười chân quê Cánh cò trắng xóa vọng về Ngân nga vọng cổ bốn bề thiên nhiên Đậm đà ký ức giao duyên Xương cha máu mẹ dịu hiền ca dao Con dù biền biệt phương nào Quê hương một dạ dạt dào khó phai. -- THƠ LỤC BÁT: QUÊ HƯƠNG Tác giả: Đức Trung - TĐL Quê hương xa cách phương trời Nỗi buồn thương nhớ đầy vơi trong lòng. Đêm ngày hết nhớ lại mong Hướng về quê mẹ ròng ròng lệ rơi..! Nhớ chiều ra ngắm biển khơi Cánh buồm theo gió về nơi chốn nào? Quê hương hai tiếng ngọt ngào Đường xa vạn dặm nôn nao nhớ thầm. Mẹ cha xa cách bao năm Ban ngày thương nhớ, đêm nằm chiêm bao. Tuổi thơ - kỷ niệm dạt dào Vẫn còn đầy ắp xuyến xao tâm hồn. Nhớ quê lòng dạ bồn chồn Mỗi lần ngắm cảnh hoàng hôn... xa nhà. Quê hương - hai tiếng thiết tha Còn in ký ức đậm đà yêu thương... Tuổi thơ cắp sách đến trường Lớn lên đi khắp bốn phương chân trời. Nhớ về quê mẹ yêu ơi! Bâng khuâng lại thấy bồi hồi trong tim. -- BÀI THƠ: QUÊ HƯƠNG THANH BÌNH Tác giả: Lãng Du Khách Cảnh quê bình dị khiêm nhường Mà sao quá đỗi thân thương với đời Trưa hè vọng tiếng ru hời Đong đầy thương mến trong lời mẹ ru Chiều tà tiếng sáo vi vu Mênh mang trời đất lãng du thanh bình Người quê mộc mạc chân tình Cùng nhau đùm bọc hết mình đói no Đồng quê mỏi rã cánh cò Cho ta hạt gạo thơm tho nuôi người Dân quê rạng rỡ nụ cười Yêu thương đùm bọc lòng người thiện chân Bản tính vốn rất chuyên cần Hăng say lao động gian truân chẳng sờn Cùng nhau xây dựng giang sơn Để cho cuộc sống đẹp hơn với đời Cảnh quê xanh thắm tuyệt vời Thân thương gắn bó với đời dân quê Bình dị mà vẫn đam mê Đó là nơi chốn ta về ai ơi. -- BÀI THƠ: LƯNG TỰA BẾN QUÊ Tác giả: Toàn Tâm Hòa Ta về lưng tựa chiều nghiêng Thả hồn theo những bình yên lạ thường Bao năm xuôi ngược dặm đường Nay về gom những yêu thương đong đầy Đồng xanh thẳng cánh cò bay Dòng sông quê vẫn nặng đầy phù sa Sáo diều vi vút ngân nga Bao nhiêu âm điệu thiết tha mê hồn Ta ngồi nhìn ngắm hoàng hôn Mà lòng sao cứ bồn chồn xuyến xao Hương đồng gió nội ngọt ngào Nhà ai khói bếp quyện vào... chiều mơ! Ta về tìm khúc ầu ơ Ca dao của mẹ, ngày thơ xa rồi Bước chân bổi hổi bồi hồi Đếm từng kỷ niệm xa xôi hiện về Ta về lưng tựa bến quê Mơ màng trong những vỗ về dấu yêu Lưng còng dáng mẹ liêu xiêu Nghiêng theo bóng nắng cuối chiều mỏng manh Ta về bên mái nhà tranh Thấy bao ký ức vờn quanh bên mình Bữa cơm ấm áp gia đình Tựa vào lòng mẹ lặng nhìn rưng rưng.