Review Truyện Một Tòa Thành Đang Chờ Anh

Thảo luận trong 'Giải Trí' bắt đầu bởi Trùm, Thg 8 7, 2018.

  1. Trùm

    Trùm Administrator Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    828
    Tác giả: Cửu Nguyệt Hi.
    Thể loại: Hiện đại, ngược nhẹ, hiện thực, cảm động.
    Tình trạng: Vanvietbooks' Page phát hành, HE , 67 chương + 1 ngoại truyện
    Nam chính: Tống Diệm- lính cứu hỏa, nữ chính Hứa Thấm- bác sĩ.
    Reviewer: Mai Nguyễn

    ---

    [​IMG]☘ Hứa Thấm, cô từng có một gia đình nhưng rồi cô lại mất tất cả. Đến khi được nhà họ Mạnh nhận nuôi cô vẫn không nguôi sự ám ảnh bị bỏ rơi. Cô dần nhút nhát, tự ti. Cô sống mà nhìn sắc mặt người khác. Trong những tháng ngày cô đơn lạnh lẽo, cô gặp Tống Diệm. Anh đã nhen nhóm trong cô ngọn lửa ấm áp. Anh bảo vệ, chiều chuộng, dung túng cho cô. Anh cho cô trải nghiệm thế giới. Ở bên anh cô mới được sống, ở bên anh cô có nụ cười thật sự.

    Nhưng chút hạnh phúc, ấm áp của cô đã bị dập tắt. Giây phút cô chọn gia đình, giây phút cô bỏ anh cô đã mất luôn ý nghĩa của cuộc sống. Mình cũng rất thông cảm cho quyết định của cô. Cô "không thể cởi tất, chân trần chạy về phía tình yêu". Nếu cô chọn anh, cô thật sự sẽ trắng tay. Lúc đó cô mới chỉ 18. Lúc đó cô không dám chắc về tương lai bên anh, cũng không chắc chắn về tình yêu của anh. 10 năm sau, cô trở thành bác sĩ, lạnh lùng, lãnh đạm. 10 năm sau anh là lính cứu hỏa.

    Định mệnh khiến hai người gặp lại nhau sau 10 năm. Dù anh có nói những lời cay đắng, những lời rét buốt cô vẫn muốn tìm anh. Có người trách cô ích kỉ, trẻ con. Trách cô cứ thế bất chấp xông vào cuộc đời anh, xé toạc vết thương cũ của anh. Nhưng thực ra cô rất đáng thương:

    "Chỉ có những lúc nhìn thấy anh ấy, em mới có cảm giác mình vẫn còn sống"

    "Anh hiểu cảm giác đó không, bị người ta siết cổ dìm xuống nước ... Rất muốn ngoi lên hít ngụm không khí ấy"

    "....rõ ràng là đã chết rồi nhưng vẫn muốn sống lại lần nữa".

    Dù chỉ một lần nữa thôi.

    Cô có xứng đáng nhận được tình cảm của anh không. Có, cô hoàn toàn xứng đáng.. Dù có ra đi nhưng cô vẫn khát khao có ngày được bên anh...

    "Tôi không giỏi giao tiếp, không thích kết giao bạn bè. Kinh tế, luật sư, quản lý...đều không hợp với tôi. Chỉ có bác sĩ thôi. Chỉ cần nắm vững chuyên môn là được, không lo thất nghiệp, có thể tự nuôi sống bản thân"

    "Có khi nào cố gắng làm việc, trở thành bác sỹ khoa ngoại nổi thì tiếng là có thể khiến bố mẹ cảm thấy tự hào về tôi, sau đó có thể...dung túng tôi một chút thôi".

    Khi trở lại bên anh cô vẫn nhút nhát, nhạy cảm, yếu đuối.

    Nhưng nhờ tình yêu, sự cao thượng của anh giúp cô dần tự tin, giúp cô dũng cảm lựa chọn "Em yêu anh, em sẽ cố gắng, dẫu phải liều mạng cũng kiên trì từng ngày để có thể yêu anh. Lần này, em tuyệt đối sẽ không phụ anh nữa đâu!“.

    [​IMG]☘ Tống Diệm nam chính mình đặc biệt thích. Anh có tuổi thơ bất hạnh. Mẹ bỏ đi, anh chứng kiến ông bố nát rượu chết trước mặt. Nếu không gặp Hứa Thấm có thể anh sẽ trở thành "đồ bỏ đi". Gặp Hứa Thấm anh đã thay đổi. Anh trở thành chỗ dựa, bờ vai che chở cho cô gái nhút nhát tự ti. Anh sống đã có mục đích. Dù bị Hứa Thấm bỏ rơi, dù sự nghiệp, thanh danh bị hủy hoại anh vẫn kiên trì với mục đích của mình. 10 năm qua, Tống Diệm không ngừng cố gắng, cố gắng vì tương lai có thể ở bên cô. Dù tương lai của anh không chắc có cô không?. Giây phút gặp lại dù anh lạnh lùng với cô. Dù cô hỏi anh "Anh có từng thích tôi không?"

    Nhưng càng đọc, độc giả sẽ càng cảm nhận được tình cảm của anh. Dù biết gặp cô vết thương xưa sẽ rỉ máu anh vẫn muốn gặp. Dù cô không chọn anh, anh vẫn lo "nếu lấy người trong thế giới ấy, cô ấy sẽ bị ép chết". Trong con mắt người khác, cô là bác sĩ máu lạnh nhưng anh biết cô nhạy cảm, yếu đuối thế nào. Dù cô chưa thể lựa chọn, anh vẫn yêu cô bằng sự bao dung , bằng tình cảm cho đi không toan tính "Anh không cần em làm gì cho anh, anh không cần em cam đoan trong tương lai, nhất định sẽ sóng bước cùng anh. Nếu có một ngày em muốn chia tay thì chia tay. Nhưng hiện tại, chúng ta ở bên nhau thôi". Tình yêu của Tống Diệm cao đẹp, ấm áp vị tha. Anh không ép cô quyết định điều gì, anh chỉ kiên nhẫn lặng lẽ chờ đợi cô. Tình yêu của anh giúp Hứa Thấm có niềm tin, sức mạnh chui ra khỏi vỏ ốc của mình.

    [​IMG]☘ Mạnh Yến Thần, đại thiếu gia nhà họ Mạnh. Anh yêu Hứa Thấm, yêu cô từ rất lâu rồi. Anh hỏi cô, nếu cô bất chấp phải lựa chọn sao cô không chọn anh. Tống Diệm cho Hứa Thấm một cuộc sống đúng nghĩa. Còn bên Yến Thần, cô mãi mãi chỉ là con chim trong lồng. Ngay cả bản thân Yến Thần , anh cũng chưa bao giờ thoát khỏi cái lồng vàng của bố mẹ. Tống Diệm từng nói Mạnh gia và cả Yến Thần không đủ tư cách nói từ "xứng" với anh. Phó Việt Anh, Mạnh Hoài Cẩn không xứng đáng, Mạnh Yến Thần cũng không.

    Tống Diệm, trong 10 năm anh không ngừng nỗ lực, dù bị đạp xuống bùn đen, anh vẫn không từ bỏ. Còn Yến Thần đối diện với tình cảm của Hứa Thấm, anh chỉ biết trốn tránh. Anh như con đà điểu rúc đầu vào cát. Mạnh Yến Thần lấy tiền tài địa vị ra nhạo báng, chế diễu Tống Diệm. Nhưng anh có biết Hứa Thấm đang chết dần chết mòn trong căn nhà sang trọng đó. Đối với cô đó không phải là nhà, nơi đó tuy rộng rãi, xa xỉ nhưng không hề có hơi ấm. Anh không hiểu hay cố tình không hiểu Hứa Thấm, anh cũng như người nhà muốn cô ngoan ngoãn trong lồng.

    Mạnh Yến Thần thật đáng thương. Anh thua Tống Diệm, thua triệt để. Những đức tin mà anh bảo vệ, những người mà anh tôn kính, những giá trị mà vì nó anh hy sinh tình yêu. Nhưng tất cả chỉ là dối trá. Có lẽ thế giới quan của anh đã sụp đổ giống như bức tranh gia đình vỡ nát

    [​IMG]☘ Hai người mình ác cảm nhất truyện là ông Mạnh Hoài Cẩn và bà vợ Phó Văn Anh. Người chồng Mạnh Hoài Cẩn trọng sĩ diện. Vì thể diện, thanh danh ông làm ngơ để vợ làm điều sai trái. Ông cũng như vợ, "giữa tình cảm của con cái và lợi ích gia tộc" sẽ chọn lợi ích gia tộc. Bản thân ông cũng làm trái lương tâm, ông đâu có quyền trách móc Hứa Thấm. Ông từng bảo với Thấm Thấm ông yêu vợ, ông hạnh phúc, hài lòng với cuộc sống nhưng chính ông cũng thấy lạnh lẽo trong gia đình mình.

    Phó Văn Anh, người phụ nữ lạnh lùng, tàn nhẫn. Bà không có tình cảm, trái tim của một người mẹ, ít nhất là đối với Hứa Thấm. Nếu coi cô là con gái bà sẽ không ép cô - một người từng mất gia đình chọn lựa giữa tình yêu và gia tộc. Nếu coi cô là con gái, bà sẽ không phá hủy điều tốt đẹp nhất của cô.

    "Lúc vùi dập người con yêu nhất, mẹ có từng nghĩ đến cảm nhận của con không?.Nếu nghĩ đến cảnh con khóc quặn thắt vì đau khổ, liệu mẹ có đắn đo chút nào không?"

    [​IMG]☘ Mình rất thích cái kết của truyện, cái kết thực tế. Không phải kiểu khuôn mẫu tha thứ, gia đình đoàn viên. Mạnh gia sẽ không bao giờ chấp nhận Tống Diệm, cũng như Tống Diệm sẽ vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho nhà họ Mạnh. Đây là kết cục xứng đáng cho Mạnh gia. Gia đình bà Phó Việt Anh đã mất đi đứa con gái Hứa Thấm và cũng gần như mất đi đứa con trai Mạnh Yến Thần. Vỏ bọc hoàn mỹ bà xây dựng đã sụp đổ. Có thể bà Phó và chồng hơn người khác là tiền tài địa vị nhưng bà mãi mãi thua Tống Diệm và gia đình anh ở “Nhân Cách"

    [​IMG]☘ Truyện kết HE, thật may mắn. Ở cuối truyện tác giả bảo truyện viết theo hướng bi kịch cũng được. Nhưng nếu nam chính chết, chắc truyện kết kiểu tấn bi kịch mất. Đọc đoạn nội tâm của Hứa Thấm làm mình rất xúc động "Anh mà chết, em sẽ đi theo anh, nhất định là vậy, Tống Diệm, nếu phải chết, em sẽ chết cùng anh. Nếu anh không thể sống sót, hay đưa e theo với!".

    Mình đã đọc hầu hết các tác phẩm Cửu Nguyệt Hy, rất thích văn phòng của má Cửu. Truyện miêu tả sự khó khăn vất vả của lính cứu hỏa , bác sĩ nhưng không khiến người đọc thấy nặng nề, truyện thực tế nhưng không u ám. Nhiều chi tiết, lời thoại khiến độc giả thấy cảm động, xót xa, day dứt. Mỗi nhân vật đều có màu sắc riêng. Tác giả lồng ghép nhiều triết lý, bài học ý nghĩa trong các con chữ

    “Bởi vì…có một vài điểm mấu chốt, một khi đã nhượng bộ thì sẽ tiếp tục xa ngã . Chuyện về sau sẽ không phát triển theo dự tính ban đầu nữa. Con người là loài động vật không ngừng viện cớ cho mình. Rất nhiều người tuy có ý nghĩ tốt đẹp nhưng lại lầm đường lỡ bước. Thời điểm ta vừa mới làm trái ý niệm ban đầu thì ý niệm đó đã không thể nguyên vẹn như cũ được".
     
  2. Trùm

    Trùm Administrator Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    828
    [Review] Một tòa thành đang chờ anh – Cửu Nguyệt Hi

    Tác phẩm: Một tòa thành đang chờ anh

    Tác giả: Cửu Nguyệt Hi

    Thể loại: ngôn tình, đô thị

    Nhân vật chính: Tống Diệm, Hứa Thấm

    *

    Trong khoảng thời gian đọc Một tòa thành đang chờ anh, có một vài khi, đọc đến đôi chỗ lại đột nhiên ngẩn ra, thừ người mất một lúc mới tỉnh ra mà đọc tiếp. Những lúc như thế, trong đầu đều trống rỗng, chẳng có suy nghĩ gì cả, dường như cả cơ thể, mọi giác quan, mọi neuron thần kinh đều chỉ đang tập trung để cảm nhận cái cảm xúc mà câu chuyện đem lại. Một mặt nào đó, chuyện này rất thú vị, mặt khác, nó lại man mác một nỗi niềm vu vơ rất khó gọi tên. Bởi vì, Một tòa thành đang chờ anh khiến người ta phải chạnh lòng nhiều quá.

    Ồ không, đó là một câu chuyện có cái kết hạnh phúc, yên tâm đi. Nhưng xuyên suốt truyện là một bầu không khí lạnh lùng, áp lực. Nó không đến mức khiến người ta rét run hay ngột ngạt đến nghẹt thở, nhưng nó lại tản mát phảng phất trong từng câu chữ, khi thì tụ lại chèn ép, khi thì vất vưởng luẩn quẩn khiến người ta không nhịn được mà đôi lúc phải rùng mình ớn lạnh.

    Đó không phải chính là cảm giác thường thấy trong cuộc sống của đa số mọi người bây giờ sao?

    Hứa Thấm, một cô gái mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được nhà “quan lớn” nhận nuôi, bởi vậy mà trong thâm tâm nảy sinh cảm giác vừa hàm ơn vừa nể sợ đối với gia đình nhận nuôi mình. Cô không dám làm trái ý họ, không dám làm điều mình thích, không dám theo người mình yêu, không dám lựa chọn hạnh phúc cho riêng mình. Từ nhỏ đã phải cẩn thận, khép kín, tính cách tưởng như lạnh lùng nhưng thực chất là không biết biểu cảm thế nào thì phải, lớn lên chừng như rất ưu tú, tự chủ nhưng thực ra lại không thể là chính mình, luôn luôn chỉ giống như một con búp bê sứ vô hồn. Mới đầu khi đọc truyện, có thể nhiều người sẽ không thích nữ chính, cảm thấy cô ấy quá ích kỷ, nhưng dần dần, ai đó hẳn sẽ nhận ra, cô gái này dường như rất giống mình: gánh trên vai ơn nghĩa khó bỏ, bị người nhà và cả chính mình gây áp lực, rụt rè, nhút nhát, không dám bỏ cuộc sống hiện tại để theo đuổi điều mình mong mỏi. Cứ như vậy, chấp nhận cuộc đời, thỏa hiệp với sự nghiệt ngã của nó, đắm mình vào guồng quay của cái được gọi là số phận, có phải là như thế không?

    Lầm rồi, Hứa Thấm không phải như vậy.

    Trong lòng Hứa Thấm luôn có một ngọn lửa, nhỏ bé, âm ỉ. Thứ áp lực mà cô nhọc nhằn gánh lấy trên đôi vai gầy tưởng chừng như là do không dám buông bỏ nhưng thực chất lại là bởi cô sợ nếu nó sụp xuống, nó sẽ dập tắt ngọn lửa duy nhất còn lại sưởi ấm cõi lòng cô. Đó là ngọn lửa mà Tống Diệm đã thắp lên cho cô.

    Tống Diệm, anh là lửa. Một ngọn lửa hừng hực khí thế, nồng đượm chói lòa. Anh luôn mang trong mình một sức sống mãnh liệt, mà đối với Hứa Thấm anh chẳng khác nào Prometheus, vị thần đã đem lại ngọn lửa thần – sự sống – cho loài người. Tình yêu của Tống Diệm dành cho Hứa Thấm giống như một loại bản năng, như nước sẽ chảy về xuôi, lại càng như nhiệt lượng sẽ truyền từ vật có nhiệt độ cao sang vật có nhiệt độ thấp. Tống Diệm là nguồn sống của Hứa Thấm, là lý do để cô tiếp tục sống, tiếp tục cố gắng, như Hứa Thấm nói: Chỉ khi nhìn thấy anh, cô mới cảm thấy mình đang sống.

    So Tống Diệm với Prometheus thật không ngoa chút nào. Prometheus bởi vì nhìn thấy loài người không có gì để phòng thân, tự vệ mà nảy lòng thương, nên mới chống lại Zeus, ăn cắp lửa mặt trời trao cho loài người, Tống Diệm bởi vì nhìn thấy được nội tâm bất an lo sợ của Hứa Thấm mà yêu thích, bảo hộ cô, bất chấp quyền thế giai cấp để đến bên cô. Mẹ nuôi Hứa Thấm lại cũng giống như Zeus, ngăn cản Tống Diệm chưa đủ mà còn đang tay hãm hại khiến anh mất đi cả một tương lai, chỉ bởi vì lòng độc đoán và trọng sĩ diện của mình. Đọc truyện, không nhịn được mà rất thương Tống Diệm. Anh ngoan cường như thế, cố gắng như thế, chịu khuất nhục như thế, nhưng trong lòng chưa từng khúc mắc, chưa từng oán hận, cũng chưa từng bỏ cuộc. Anh tốt đẹp như thế, tốt đẹp đến mức khiến người ta đau lòng. Mà Hứa Thấm khổ sở như vậy, nhẫn nại như vậy cũng thật khiến người ta phải đồng cảm. Cả hai đều đáng thương vô cùng.

    Tống Diệm còn có chút gì đó khá giống Bành Dã, không chỉ hết lòng vì cô gái mình yêu mà còn tận tâm với công việc. “Có một số việc, không thể vì nguy hiểm mà không làm; có người, không thể vì nguy hiểm mà không yêu.” – câu này hẳn là dành cho anh. Tống Diệm yêu Hứa Thấm, nhưng cũng sẽ không vì cô mà dừng lại không lao vào đám cháy nguy cấp, cũng giống như Bành Dã sẽ không vì Trình Ca mà không đỡ đạn cứu Ni Mã. Qua câu chuyện này, một lần nữa, Cửu Nguyệt Hi đã thể hiện sự kính trọng đối với một trong những nghề rất đáng được ngưỡng vọng – lính cứu hỏa. Dường như chị viết Một tòa thành đang chờ anh cũng là để tri ân những chiến sĩ vẫn luôn cố gắng vì cộng đồng mà cống hiến. Bởi vì ở ngoài đó vẫn sẽ luôn có những người không quản khó khăn, vì bạn mà liều mình chiến đấu, bất kể bạn là ai. Những người như vậy, không phải là rất đáng trân trọng, rất xứng có một cái kết tốt đẹp sao?

    Trong suốt quãng thời gian đọc truyện, bản thân cũng không kìm được mà tự hỏi, đối mặt với một hiện thực khốn khó như vậy, nếu là mình, liệu có dám bỏ lại tất cả để đuổi theo ước mộng hay không? Cửu Nguyệt Hi nói, cho đến tận lúc viết hết truyện, chị cũng không có được câu trả lời. Tôi cũng không có, thôi thì cứ tự nhủ rằng mình dám đi, bởi vì dù trong thâm tâm có không dám đi chăng nữa thì vẫn thật đáng để sống hướng về ý niệm đó.

    Thật tốt khi tòa thành của Hứa Thấm đã chờ được Tống Diệm, mà kết lại câu chuyện, cũng mong rằng mọi Hứa Thấm đều sẽ đợi được Tống Diệm cho riêng mình, để sống thật dũng cảm, để cùng nhau cố gắng, để ủ được ngọn lửa trong tâm. Bởi vì nhân loại, cho đến cùng, sống là nhờ ngọn lửa của Prometheus, và sống là để giữ ngọn lửa của Prometheus luôn cháy mãi.

    “Ngày đông ấm đượm, lòng ủ lửa nồng.”
     
Trả lời qua Facebook

Chia sẻ trang này