Review Truyện Phượng Tù Hoàng - Thiên Y Hữu Phong

Thảo luận trong 'Kiến Thức' bắt đầu bởi Trùm, Thg 10 3, 2018.

  1. Trùm

    Trùm Administrator Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    833
    PHƯỢNG TÙ HOÀNG

    Tác giả: Thiên Y Hữu Phong

    Thể loại: Cổ đại, xuyên không, nữ cường, nam chính rất thông minh, đấu trí, HE

    Độ dài: 293 chương

    Tình trạng: Hoàn - sắp được chuyển thể thành phim

    * * *

    Này là thắt lưng cao quan, trường sam tay áo dài, vang lời hát Hoa mai lay động, sơn thủy thanh âm Ván cờ thiên hạ này, ai là quân cờ, ai là người chơi cờ thao túng?

    ***

    Sở Ngọc là một cô gái hiện đại, vì một lí do mà bất ngờ xuyên không, nhập vào thân xác của Sơn Âm công chúa - Lưu Sở Ngọc vang danh trong lịch sử vì sự hoang dâm vô độ, tiếng xấu lưu truyền ngàn đời sau.

    Rơi vào hoàn cảnh trớ trêu ấy, Sở Ngọc vừa phải gồng mình để hoàn thành thân phận của một nàng công chúa, vừa phải tìm mọi cách để thay đổi bánh xe định mệnh đã định sẵn. Chính trong quá trình này, nàng đã gặp và phải lòng Dung Chỉ, một trong những nam sủng của mình, đồng thời cũng phát hiện được rất nhiều bí mật tưởng chừng đã mãi bị thời gian vùi lấp.

    Là ai sai, ai đúng? Ván cờ này, rốt cuộc ai thắng ai thua?

    ***
    Tôi xin phép sẽ dừng ở đây và không nói thêm gì nữa. Bởi các bạn có biết điều gì đã làm nên một “Phượng Tù Hoàng” hấp dẫn đến thế không? Đó chính là những kịch tính trong âm mưu cùng những nút thắt nghẹt thở mà Thiên Y Hữu Phong đã khéo léo lồng ghép để đưa độc giả đi hết từ bất ngờ này cho đến bất ngờ khác, mà nếu tôi bộc lộ ở rv này quá nhiều sẽ làm mất đi phần thú vị và hấp dẫn của câu chuyện.

    Xuyên suốt khắp câu chuyện là những âm mưu, bí ẩn và một chút gì đó nặng nề. Cảm giác như đang lạc vào một mê cung mà ở đó ta không thể tìm thấy lối ra, chỉ có thể để những bước chân mơ hồ dẫn lối. Nữ chính Sở Ngọc là một cô gái thông minh, mạnh mẽ. Nàng không có “bàn tay vàng” như những nữ chính xuyên không khác. Nàng không tài giỏi, cầm kì thi họa cũng không tinh thông. Nhưng những thứ làm nên một Sở Ngọc đặc biệt đến thế lại thật vô cùng đơn giản nhưng quý giá đó chính là trí tuệ và sự nỗ lực.

    Sở Ngọc không phải nữ chính tôi thích nhất, nhưng lại là người khiến tôi vô cùng ngưỡng mộ. Một cô gái mạnh mẽ, luôn phân định rõ ràng giữa yêu và hận. Khi yêu thì nàng luôn yêu hết mình, cho dù thua thiệt, cho dù thất bại cũng không hối hận hay quay đầu.

    Một người con gái tốt đến thế, tất nhiên cũng sẽ gặp được những người yêu họ chân thành. Một trong số đó có Dung Chỉ và cũng là nam chính của chuyện. Chính sự thông minh và bí ẩn mà chàng mang lại đã gây cho tôi một ấn tượng mạnh mẽ. Từ xuất thân cho tới hành động, tất cả đều là một bức màn bí mật cần được vén mở. Tôi phải thừa nhận rằng Dung Chỉ là một nam chính thực sự rất thông minh. Hắn luôn biết hắn cần gì và phải làm gì để có được thứ mình mong muốn. Và trong tình yêu cũng thế, hắn luôn biết cách để đạt được điều ấy. Có lẽ cũng bởi vì vậy nên tôi cảm thấy tình yêu Dung Chỉ dành cho Sở ngọc có chút gì đó chưa đủ chân thành, thiếu một chút gian nan hay đơn giản là tôi cảm nhận chưa sâu về tình yêu ấy.

    Ngoài Dung Chỉ, Hoàn Viễn cũng là một nhân vật rất ấn tượng. Hoàn Viễn không phải nam chính của truyện, chàng chỉ là một trong vô số những nam sủng khác của Sơn Âm công chúa. Mang theo một tình yêu thầm lặng, thầm lặng đến cam chịu, chàng vẫn luôn bên cạnh Sở Ngọc, ủng hộ nàng, dốc hết tài năng để bảo vệ nàng. Một tình yêu cao thượng đến thế nhưng rốt cuộc cũng chỉ có thể ngậm ngùi chôn giấu. Sau này Hoàn Viễn đã đi khắp nơi, giao du kết bạn, hoàn thành những ước mơ còn dang dở nhưng trong tim mãi mãi chỉ có hình bóng của một người con gái duy nhất.

    Tình yêu của Hoàn Viễn tiếc nuối như vậy, nhưng hơn ai khác, Thiên Như Kính mới là nam phụ khiến tôi xót xa hơn cả. Nếu như nói, tình yêu trên đời này chia làm hai loại: có loại phơi bày dưới ánh dương, có loại vùi chôn đáy vực thẳm thì tình yêu của Thiên Như Kính chính là loại thứ hai.

    Cùng yêu Sở Ngọc nhưng nếu Hoàn Viễn luôn muốn bảo vệ nàng thì Thiên Như Kính lại hoàn toàn trái ngược, hắn luôn cố dồn nàng vào chỗ chết. Hắn yêu nàng, yêu đến sâu đậm nhưng chỉ vì những chấp niệm lệch lạc đến đáng thương, hắn đã bỏ lỡ. Hắn gặp nàng là sai lầm, yêu nàng lại càng thêm sai. Nếu ngày ấy không gặp có lẽ bây giờ hắn vẫn là một Thiên Như Kính cao thượng với con mắt bình thản nhìn đời. Thế nhưng, cuộc đời vốn dĩ không có “nếu như”, vì vậy Thiên Như Kính đã chọn cái chết, để quên đi, để vùi chôn thứ tình yêu tuyệt vọng hắn dành cho Sở Ngọc xuống đáy vực thẳm mãi mãi.

    Cho dù có một chút không đáng nhưng thực sự, cái chết của Thiên Như Kính chính là sự hợp lí nhất. Sống làm gì để cứ mãi đối đầu với người con gái mình yêu. Sống làm gì khi cứ mãi cứ phải dằn vặt đau khổ. Với Thiên Như Kính, chết nghĩa là giải thoát, là một khởi đầu mới.

    ***
    Bên cạnh đó, “Phượng Tù Hoàng” còn có một loại tình yêu không phải tình yêu nam nữ nhưng lại khiến người đọc day dứt mãi không thôi. Thứ tình cảm đó được mang tên Lưu Tử Nghiệp và A tỉ của hắn. Sinh ra trong gia đình đế vương, chính hoàn cảnh sống khắc nghiệt đã tạo nên một Lưu Tử Nghiệp khát máu, tàn nhẫn, nhưng không ai nhận ra, bên trong vị hôn quân ấy lại là một đứa bé thiếu thốn tình thương.

    Đứa bé ấy chỉ có A tỉ bầu bạn, chỉ có A tỉ là người thân. Hắn dành hết mọi thứ cho nàng, từng câu A tỉ hắn gọi dường như chứa đựng bao nhiêu trìu mến đau thương. Trong cuộc đời hắn, A tỉ chính là ruột thịt, chính là người quan trọng nhất. Cũng chính bởi vậy cho dù hận nàng đã bỏ rơi hắn đến thế nào thì vẫn không kìm được mà đau lòng khi thấy tấm áo nàng mặc là tấm áo hắn đã khoác cho nàng năm xưa, để rồi phải quay người thật nhanh bỏ chạy, bỏ chạy trước bản thân, bỏ chạy khỏi tình cảm hắn dành cho nàng.

    Thực sự đối với một Lưu Tử Nghiệp vừa đáng trách, vừa đáng thương, trong tôi luôn có một chút gì đó thương cảm, tiếc nuối. Nếu có kiếp sau, xin đừng sinh ra trong gia đình đế vương, nếu có kiếp sau xin hãy cho Lưu Tử Nghiệp một mái ấm hoàn chỉnh.

    ***

    Xét về nội dung thì “Phượng Tù Hoàng” là một câu chuyện rất hay, từ cách xây dựng nhân vật, diễn biến cốt truyện đến lối giải quyết mọi vấn đề, tất cả đều khiến người đọc trầm trồ, thỏa mãn. Cách hành văn của tác giả mạch lạc, trôi chảy, motif mới lạ, cuốn hút. Có thể, khi mn đọc rv hôm nay của tôi sẽ cảm thấy có đôi chút khó hiểu khi nội dung chính của truyện dường như được giữ nguyên vẹn mà không được bộc lộ nhiều. Bởi tôi muốn tạo cho mn một sự bất ngờ đáng ngạc nhiên khi đọc "Phượng tù hoàng" đấy ạ. Vì thế, hãy nhảy hố này để giải đáp tất cả mọi thắc mắc cũng như hiểu được tại sao rv này lại kỳ lạ như vậy nhé ^^

    Ngoài ra, truyện còn sở hữu một dàn nhân vật phụ rất xuất sắc. Đó là một Hoa Thác nặng tình, một Việt Tiệp Phi luôn che chở và bảo vệ huynh đệ Thiên Như Kính như anh em ruột thịt, một Lưu Tang nhí nhảnh, hồn nhiên, một Lưu Sắc hèn nhát nhưng rất thực tế. Dù nhiều hay ít thì mỗi nhân vật phụ đều mang một nét riêng biệt, không thể lẫn đi đâu được. Tuy nhiên, nếu tác giả có thể khai thác thêm nhiều hơn về những nhân vật này thì “Phượng Tù Hoàng” trong tôi có thể sẽ trọn vẹn hơn

    Bên cạnh đó, tôi cũng muốn nói thêm một chút, vì xuyên không vào một trường hợp khá đặc biệt nên nữ chính không sạch, tuy nhiên tâm hồn thì vẫn sạch 100% nhé, vì tôi thấy khá nhiều bạn thắc mắc về vấn đề này. Rất mong đây sẽ là một sự lựa chọn thú vị cho những ai yêu thích thể loại này. Cảm ơn tác giả Thiên Y Hữu Phong đã mang đến một tác phẩm hay và tuyệt vời đến thế.

    Review by #Ninh Dung Hoa
    Bìa: #Tịch_Phi

    *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
    Cre pic: Google/huaban

    [​IMG]
     
Trả lời qua Facebook

Chia sẻ trang này