BÀI THƠ: CHỈ CÓ THỂ LÀ MẸ Thơ: Đặng Minh Mai Nắng dần tắt trên con đường nhỏ Dáng mẹ gầy giẹo giọ liêu xiêu Mẹ về để nấu cơm chiều Bữa cơm đạm bạc thương yêu ấm lòng Cả đời mẹ long đong vất vả Cho chồng con quên cả thân mình Một đời mẹ đã hy sinh Tuổi xuân phai nhạt nghĩa tình đượm sâu Mưa và nắng nhuộm màu tóc trắng Bụi gian nan đọng lắng nếp nhăn Rụng rồi thương lắm hàm răng Lưng còng chân yếu ánh trăng cuối trời Tình của mẹ sáng ngời dương thế Lo cho con tấm bé đến già Nghĩa tình son sắt cùng cha Giản đơn dung dị mẹ là mẹ thôi Con đi khắp chân trời góc bể Ân tình nào sánh xuể mẹ yêu Nghĩa dày độ lượng bao nhiêu Có trong lòng mẹ sớm chiều bao dung. BÀI THƠ: MẸ TÔI Thơ: Lộc Tịnh Lau nước mắt vì con lam lũ, Thấm mồ hôi bởi số nhọc nhằn. Hàng nghìn, hàng vạn gian truân Quê nghèo vất vả, phong trần gió sương. Dù khốn khổ luôn nhường hạnh phúc, Dẫu gian lao vẫn chúc yên bình. Đời bạc bẽo, kiếp lênh đênh, Thơ nào viết đủ nghĩa tình mẹ tôi. Thiên thu sống không rời tay mẹ, Tuế nguyệt cười chẳng rẽ đường duyên. Ân sâu, nghĩa nặng chưa đền, Vần thơ dang dở con xin tặng người. BÀI THƠ: MẸ! TRONG TIẾNG GỌI TIM CON Thơ: Vượng Phạm Nhọc nhằn nuôi lớn, dạy khôn Say giấc no tròn, Mẹ bế Mẹ chăm Đau những lúc đêm nằm mệt mỏi Ốm thêm nhiều bởi đói vì con Mong sao cuộc sống trường tồn Mưu sinh Mẹ khổ, héo hon từng ngày Chẳng ai hiểu...ai hay điều đó Chỉ thấy mình từ nhỏ sướng, ngon Nỗi đau khiến Mẹ hao mòn Tuổi xuân lặng lẽ dành con dại khờ Đời vất vả nào mơ với mộng Mẹ hy sinh mở rộng tâm hồn ********** Đời vất vả nào mơ với mộng Mẹ hy sinh mở rộng tâm hồn Nhọc nhằn nuôi lớn, dạy khôn Say giấc no tròn, Mẹ bế Mẹ chăm. Đau những lúc đêm nằm mệt mỏi Ốm thêm nhiều bởi đói vì con Mong sao cuộc sống trường tồn Mưu sinh Mẹ khổ, héo hon từng ngày. Chẳng ai hiểu...ai hay điều đó Chỉ thấy mình từ nhỏ sướng, ngon Nỗi đau khiến Mẹ hao mòn Tuổi xuân lặng lẽ dành con dại khờ. BÀI THƠ: TÌNH MẸ Thơ: Đào Nguyễn Tình của Mẹ muôn đời khắc mãi Nghĩa sinh thành đó phải lòng ghi Mẹ cho tất cả, nên thì... Đền ơn, đáp nghĩa, đường đi tỏ tường Năm tháng cũ sầu vương Mẹ khổ Xạm da mà vẫn cố vì con Đắng cay Mẹ cũng lo tròn Hằn in mắt để lòng son ngậm ngùi Bao cực khổ buồn vui vẫn gắng Khó khăn mà Mẹ chẳng lời than Mẹ ơi nghĩa cả vô vàn Lòng con muốn Mẹ bình an tuổi già! Giờ đã lớn rời xa để Mẹ... Ở quê nhà quạnh quẽ buồn thêm Những khi trở gió bên thềm Bàn tay của Mẹ về đêm buốt nhiều Con vẫn nhủ mình yêu kính Mẹ Bởi làm con hiếu sẽ không rời Những gì khó nhọc nào vơi Trong lòng nguyện đáp, muôn đời chẳng quên. BÀI THƠ: TÌNH MẸ 2 Thơ: Hoa Cỏ May Cuộc đời mẹ làm sao kể hết Những tháng ngày mỏi mệt buồn trông Mẹ yêu vất vả trên đồng Mồ hôi đổ xuống để bông lúa vàng Quê nhà ấy nặng mang tình nghĩa Nỗi nhớ mong về phía con khờ Một lời ru tiếng ầu ơ Thương người mẹ đã mong chờ đợi con Trời giữa hạ lối mòn vai gánh Tiết thu vàng cũng chạnh lòng thương Gầy vai tóc bạc trăm đường Lập đông còn đó giọt sương trắng màu Tình mẹ đó ngàn sau nhớ mãi Gió xuân về ấm lại đời con Dù cho biển cạn núi mòn Nghĩa ân của mẹ mãi son cuộc đời. BÀI THƠ: NHỚ MẠ Thơ: Lê Văn Nhơn Đã lâu lắm chưa về thăm mạ Ăn bữa cơm giòn giã thơm ngon Canh cà rau muống bàn tròn Gia đình sum họp còn hơn thiên đường Con kính chúc ở phương xa đó Mẹ thật vui đừng có u sầu Để cho mẹ mãi sống lâu Để cho mẹ mãi bạc đầu với cha Con xin hứa về nhà thăm mẹ Ngày tết âm con sẽ kề bên Vòng tay nống ấm lâu bền Của cha lẫn mẹ cộng thêm nụ cười. BÀI THƠ: MẸ LÀ TẤT CẢ Thơ: Vũ Thắm Về bên mẹ con lại thấy bình yên Không lo lắng chẳng muộn phiền như trước Khỏi đợi chờ, rồi còn lo cơm nước Nén nỗi lòng cô độc bước trong đêm Ở cạnh mẹ con hạnh phúc nhiều thêm Mong buổi tối mẹ êm đềm giấc ngủ Yêu thương con biết bao nhiêu cho đủ Bao lỗi lầm chuyện cũ mẹ thứ tha Ngồi với mẹ nhớ những ngày tháng qua Bởi ích kỷ con rời xa mẹ mãi Biết nhiều khi mẹ trầm tư khắc khoải Giận con khờ chưa biết phải tính sao Ngủ với mẹ gối đầu cứ ước ao Thèm đùa giỡn như ngày nao còn nhỏ Bên ngoài kia trăng đang dần sáng tỏ Bao lời khuyên con lỡ bỏ ngoài tai Để giờ đây tuổi xuân đã chớm phai Con xin lỗi! Con đã sai Mẹ ạ Mẹ vì con lao tâm còn vất vả Chỉ mẹ hiền là tất cả đời con! BÀI THƠ: MẸ Thơ: Phương Trang Bởi mẹ khổ làn da xạm nắng Cả một đời gánh nặng nuôi con Trăng khuya còn lúc héo mòn Thân người còm cõi nước non vơi đầy Công trời biển mẹ đây có kể Bao nhọc nhằn tiếp kế đến nay Mồ hôi thánh thót luống cày Cho con cơm trắng đêm say giấc nồng Cơm chan lệ hè đông lạnh nóng Nhường cho con áo mỏng mẹ mang Quay đi nước mắt hai hàng Đem về hạnh phúc nắng vàng thương yêu. THƠ LỤC BÁT: KÝ ỨC LỜI RU Thơ: Ho Nhu Tôi về tìm lại lời ru Mẹ ca thuở trước để bù tuổi thơ Con cò, con vạc ngu ngơ Cành mềm cũng đậu để mờ lộn ao Lời ru êm dịu ngọt ngào Vọng theo tôi mãi tiếng rao “bà còng” “Bà đi qua quảng đường cong”… “Cái tô, cái tép” thật lòng hảo tâm Gặp người con gái xứng tầm Chọn nơi tra hạt ươm mầm gieo cây Thế rồi chờ đợi tháng ngày Trúc mai hợp phận nắm tay lên thuyền Phận em là gái thuyền quyên Cầu mong thắm đượm hợp duyên anh hùng Trúc mai muốn hợp tương phùng Lời ru của mẹ muốn chung lối về Nhưng rồi cách trở sơn khê Đâu còn lời hẹn thóc thề đã trao Đâu còn câu hát ngọt ngào Chuyện tình hai ngã mãi vào giấc mơ. LỤC BÁT MẸ Thơ: Phan Hạnh Cả đời mẹ vẫn theo con Nắng mưa sương gió mãi còn đeo mang Muối dưa nghịch cảnh trái ngang Thơm tho trong sạch đàng hoàng yên vui Xua đi bao cảnh bùi ngùi Vì ta có mẹ đậm mùi nghĩa nhân Dũa mài rèn luyện bản thân Giữ gìn khí phách bình an mạnh lành Mẹ cười hoa nở tươi xanh Con vui thấy mẹ hiền lành đáng yêu Cho dù cuộc sống liêu xiêu Nhờ Người con hiểu được điều thâm sâu Vững tay vượt sóng bể dâu Sẻ chia chung sức thương nhau thật lòng Tuy chưa hoàn hảo thắm hồng Nhưng ta vẫn thấy ấm nồng tình thân. BÀI THƠ: NÓI VỚI MẸ Thơ: Nắng Mai Con đang lớn trong vòng tay mẹ Từng phút giây mạnh mẽ vươn mình Con trong mắt mẹ lung linh Gối mềm đón nhận ân tình mẹ trao Đưa con tới ngọt ngào êm giấc Giữa mưa phùn gió bấc nằm say Mái nhà là một vòng tay Là hời ru hỡi chan đầy tình thương Mẹ hứng trọn phong sương bão vũ Dành con phần bầu vú sữa ngon Lớn trong dáng mẹ hao mòn Gói tình ngụm sữa chở con vào đời Tình mẹ lớn như trời biển rộng Ban cho con sự sống hình hài Cho con nhìn ánh nắng mai Dắt dìu đưa lối tương lai diệu kỳ Mỗi bước đi ngay mai chập chững Ngã đau nhờ mẹ dựng con lên Luôn luôn có mẹ kề bên Ơn đời ban tặng mẹ hiền cho con. BÀI THƠ: CON MƠ MỘT NGÀY Thơ: Quý Phương Con biết thời gian từng phút cứ trôi Nhưng vẫn muốn một lần thôi níu lại Trở về ngày xưa cạnh bên Mẹ mãi Dù khó nghèo nhưng ta lại yêu thương Đầy ắp trong mơ chân bước đến trường Hàng cây ngã nghiêng bên đường xào xạc Chim trên cành chuyền líu lo ca hót Bờ đê trên đồng in bước con đi Lúa mơn xanh như con gái dậy thì Tiếng người cấy cày ruộng vừa mới gặt Khói tỏa thơm mùi rạ ai vừa cắt Gom lại đốt đồng cay mắt trẻ thơ Nơi sân nhà con ngồi đó đợi chờ Bóng Mẹ thoáng vừa về ngang đầu ngõ Chân sáo chạy nhanh líu lo mừng rỡ A Mẹ chợ về có bánh gì không Tuổi thơ ơi sao đọng mãi trong lòng Là dáng Mẹ tôi chợ chiều chợ sáng Đêm từng đêm cùng Mẹ ngồi ca hát Bắt con cua về cho Mẹ nấu canh Mấy mươi năm rồi thắm thoắt trôi nhanh Ký ức tuổi thơ con không quên được Ngày Mẹ mất đi con thầm ao ước Một lần trong đời quay ngược thời gian. BÀI THƠ: MÃI GỌI MẸ ƠI Thơ: Sương Trần Cuối Đông se lạnh cõi lòng Đời con sao mãi long đong giữa đường Mẹ ơi nỗi nhớ vấn vương Xuân về năm ấy muôn phương bộn bề! Vì đời trọn nghĩa phu thê Đắng cay cam chịu biết về nơi đâu! Xót xa con mãi ôm sầu Mẹ như tia nắng ngẫng đầu gọi con! Chim non cất tiếng héo hon Tìm về tổ ấm biết còn được không? Thương con mẹ phải đắng lòng Ngược xuôi chia sẻ cái vòng thế gian! Mong con trẻ khỏi gian nan Thoát cơn hoạn nạn muôn vàng khó khăn Xót lòng mẹ biết hay chăng! Tim con thổn thức báo rằng mẹ ơi! Bây giờ dù có chơi vơi Lòng con mãi nhớ những lời mẹ ru! Bài ca vọng mãi nghìn thu Bao la lòng mẹ chỉnh chu muôn đời! Đêm nay nghìn vạn sao rơi Thay lòng xin lỗi ngàn lời mẹ yêu! Thấm sâu nhận thấy bao điều Tháng năm bên mẹ đậm nhiều tình thương! Rồi đây trên khắp nẽo đường Con yêu của mẹ bốn phương vọng về! Một thời kỷ niệm say mê Phút giây đầm ấm hương quê mặn mà! Tình yêu của mẹ bao la Nhớ thương phụ mẫu thiết tha dâng trào! Mẹ ơi! Mãi gọi ngọt ngào! Trọn đời ghi nhớ khắc vào tim con! BÀI THƠ: CHIẾC BÓNG THU VÀNG Thơ: Võ Anh Tài Thu về khi lá còn non Gió hiu hiu lạnh làm con nhớ nhiều Dáng Mẹ gầy gò thân yêu Áo nâu trăm mảnh sớm chiều gian nan Mẹ chưa được phút thanh nhàn Cơm thì khoai độn với ngàn đắng cay Cái nghèo quanh quẩn đâu đây Bữa kia còn thiếu bữa này đã sang Đời như chiếc bóng thu vàng Chợ khuya quang gánh nhịp nhàng Mẹ rao Vang xa từng tiếng ngọt ngào Dứt câu nghe lệ dâng trào... ai hay. BÀI THƠ: NHỚ MẸ NƠI QUÊ Thơ: Thanh An Đêm về tỉnh mịch phủ màn sương Một bóng mẹ tôi dưới vệ đường Lượm nhặt ve chai giành để bán Cho con mua sách học ra trường Giờ đây con trẻ đà khôn lớn Nhớ lắm xưa kia mẹ rất thương Ki cỏm từng hào xu cắc lẻ Mẹ tôi sánh tựa ánh hào dương Nay con đi biệt sống tha phương Tìm kiếm sự nghiệp mọi nẻo đường Để mẹ cô đơn nhà trống vắng Lòng con hoài nhớ vọng quê hương. BÀI THƠ: THÔI.. TA VỀ VỚI MẸ TA Thơ: Nguyễn Dũng Thôi...ta về với mẹ ta ! Sau lưng bỏ lại phong ba đoạn trường Tìm quen hình bóng thân thương Dáng còng lưng Mẹ tóc sương phủ mờ. Lời ru dọc cõi ấu thơ Một sương hai nắng Mẹ giờ tám mươi Con đi biền biệt xa xôi Thời gian lặng lẽ cuốn trôi tuổi già. Thôi...ta về với Mẹ ta! Đơn sơ cũng mãi mãi là hương quê Về đây bến nước triền đê Ầu ơ...thèm tiếng vỗ về trong nôi. Thời gian ơi...hãy ngừng trôi ! Để cho Mẹ mãi cùng tôi trên đời Long đong trọn kiếp con người Buồn nghe nước mắt chảy xuôi...xế tà. Thôi...ta về với Mẹ ta ! Dù no dù đói vẫn là QUÊ HƯƠNG. BÀI THƠ: MẸ NHƯ TRỜI BIỂN BAO LA Thơ: Hoài Thương Mẹ ơi đêm đã khuya rồi Ở bên hiên vắng con ngồi đếm sao Nỗi niềm gửi tới trời cao Lệ cay khoé mắt lẫn vào bóng đêm Hiu hiu gió lạnh bên thềm Tâm tư trĩu nặng càng thêm vỡ oà Cuộc đời bao nỗi xót xa Phủ lên mái tóc mẹ già của con Trách mình chữ hiếu chưa tròn Tuổi già chân yếu mẹ còn chuân chuyên Hao gầy giấc ngủ chẳng yên Biết bao lo lắng muộn phiền vì con Mẹ ơi bể cạn non mòn Trong tim con mãi vẫn còn khắc ghi Dù đời ngang trái thị phi Nhưng con có mẹ chuyện gì cũng qua.
MẸ ỐM Mọi hôm mẹ thích vui chơi Hôm nay mẹ chẳng nói cười được đâu Lá trầu khô giữa cơi trầu Truyện Kiều gấp lại trên đầu bấy nay Cánh màn khép lỏng cả ngày Ruộng vườn vắng mẹ cuốc cày sớm trưa Nắng mưa từ những ngày xưa Lặn trong đời mẹ đến giờ chưa tan Khắp người đau buốt, nóng ran Mẹ ơi ! Cô bác xóm làng đến thăm Người cho trứng, người cho cam Và anh y sĩ đã mang thuốc vào Sáng nay trời đổ mưa rào Nắng trong trái chín ngọt ngào bay hương Cả đời đi gió đi sương Bây giờ mẹ lại lần giường tập đi Mẹ vui, con có quản gì Ngâm thơ kể chuyện rồi thì múa ca Rồi con diễn kịch giữa nhà Một mình con sắm cả ba vai chèo Vì con, mẹ khổ đủ điều Quanh đôi mắt mẹ đã nhiều nếp nhăn Con mong mẹ khỏe dần dần Ngày ăn ngon miệng, đêm nằm ngủ say Rồi ra đọc sách, cấy cày Mẹ là đất nước, tháng ngày của con. GỞI MẸ Tha thứ cho con, mẹ Con đã quên lời mẹ ân cần Con nhầm tưởng mình đã biết dại khôn Con nhầm tưởng mình không là đứa trẻ Trăm năm thèm tiếng vỗ về Mẹ đừng im lặng thế Mẹ đừng xa xót thế Sao mẹ không mắng con Con đã đánh mất quyền được làm đứa trẻ Quyền được sợ chiếc roi tre mẹ giắt ở mái nhà Con nào có gì sau năm tháng đi xa Chỉ đôi tay đã bầm nhiều vết cứa Chỉ đôi mắt dửng dưng tàn tro bếp lửa Tiếng thở dài trong mỗi bước chân qua Con không giàu hơn sau năm tháng xa nhà Nước mắt cũng nghèo đi Niềm tin cũng nghèo đi Và hạnh phúc là cánh diều ảo ảnh Mẹ ơi, con thèm được khóc Thèm được mẹ dỗ dành Mẹ cầm lấy chiếc roi tre đi mẹ May ra con còn nước mắt Con chưa lớn đó chính là sự thật Tha thứ cho con, mẹ Con đã mang trái tim mẹ trong ***g ngực con đi Và thương tổn Con biết làm gì bây giờ Khi máu chảy đã lạnh lùng sắc đỏ Mẹ đừng im lặng thế Mẹ đừng xa xót thế Mẹ cầm lấy chiếc roi tre đi mẹ… THƠ VỀ MẸ Thuở cỏn con, con nằm bên mẹ Đầu rúc vào lòng, con ấm lắm mẹ ơi Con thương mẹ đêm ngày tần tảo Thức đêm dài mẹ may áo cho con Gió đồng nội trưa hè nắng nóng Mẹ ngồi khom nhổ cỏ một mình Mưa đêm lạnh mẹ ngồi lo lắng Lo cho con yên giấc cơn đau Con vui sướng khi được ôm lưng mẹ Mỗi lần mẹ về với chị em con Đem cho con muôn điều hạnh phúc Mẹ vẫn luôn nghĩ về chúng con Thuở thiếu thời con không nghe lời mẹ Để mỗi lần mẹ đánh con đau Tuổi nhỏ bồng bột chưa biết nghĩ Giờ lớn khôn con cố học hành Con sẽ bay cao bay xa mãi Tìm đến ánh sáng của tương lai Tìm ra người bạn con mong ước Giữ mãi hình mẹ ở trong con Đảm việc nhà lo toan việc nước Xây gia đình giữ hạnh phúc cho con Con muốn tìm, muốn gặp người bạn đó Người bạn như mẹ, mẹ của con Xa cha mẹ, chúng con lên thành phố Nhớ tuổi thơ mẹ nhắc con học hành Mẹ làm lụng chúng con mong giúp mẹ Nhưng mẹ chỉ cười “học đi con” Mẹ đã cho con nhiều hạnh phúc Dạy cho chúng con biết điều hay Mẹ cũng chăm con từng giấc ngủ Mỗi lần con về bên mẹ, mẹ ơi! Con muốn ở bên mẹ như thuở bé Cảm nhận tình thương mẹ dành cho con Thoải mái từng giờ trong hạnh phúc Bên mẹ, gia đình, giấc ngủ ngon. NGÀY XƯA CÓ MẸ Khi con biết đòi ăn Mẹ là người mớm con muỗng cháo Khi con đòi ngủ Mẹ là người thức hát ru con Bầu trời trong mắt con Ngày một xanh hơn Là khi tóc mẹ Ngày thêm sợi bạc Mẹ có thành hiển nhiên trong trời đất Như cuộc đời không thể thiếu trong con Nếu có đi vòng quanh quả đất tròn Người mong con mỏi mòn Vẫn không ai ngoài mẹ Cái vòng tay mở ra từ tấm bé Cứ rộng dần theo con trẻ lớn lên Mẹ là người đã đặt cho con cái tên riêng Trước cả khi con bật lên tiếng mẹ Mẹ là tiếng từ khi bập bẹ Đến lúc trưởng thành Con vẫn chưa hiểu hết chiều sâu Mẹ có nghĩa là bắt đầu Cho sự sống, tình yêu và hạnh phúc Mẹ có nghĩa là duy nhất Một bầu trời, một mặt đất, một vầng trăng Mẹ không sống đủ trăm năm Nhưng đã cho con dư dả nụ cười tiếng hát Mẹ có nghĩa là ánh sáng Một ngọn đèn thắp bằng máu con tim Mẹ có nghĩa là mãi mãi Là cho đi không đòi lại bao giờ Nhưng có một lần mẹ không ngăn con khóc Mẹ không thể nào lau nước mắt cho con Là khi mẹ không còn Hoa hồng đỏ từ đây hóa trắng Cổ tích thường khi bắt đầu Xưa có một vị vua hay một nàng công chúa Nhưng cổ tích con Bắt đầu từ ngày xưa có mẹ BÀI THƠ DÂNG MẸ Chiều nhung nhớ mây buồn giăng mắc Vọng quê nghèo ruột thắt từng cơn Thương về bóng mẹ cô đơn Chiều chiều tựa cửa mong con mỏi mòn Ngày xưa ấy con còn nhỏ bé Chưa bao giờ xa mẹ tấc gang Nay con cách trở quan san Hướng về quê mẹ đôi hàng lệ rơi Con xa mẹ một đời thương nhớ Bóng mẹ già, mình hạc xương mai Ngày qua tháng rộng, năm dài Mong con mẹ, những u hoài Quê hương đợi ngày về chưa thấy Để mẹ buồn lau sậy xót xa Mẹ ơi nước mắt chan hòa Lời ru của mẹ ngân nga một đời Con buồn nhớ mẹ, mẹ ơi! ÐỔI CẢ THIÊN THU TIẾNG MẸ CƯỜI Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người Tiếng ai như tiếng lá thu rơi Mười năm mẹ nhỉ mười năm lẻ Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi Hôm ấy con đi chẳng hẹn thề Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê Mười năm tóc mẹ màu tang trắng Trắng cả lòng con lúc nghĩ về Con đi góp lá ngàn phương Đốt lên cho đời tan khói sương Con đi xin mẹ hãy chờ Ngậm ngùi con dấu trong thơ Đau thương con viết vào trong lá Hơi ấm con tìm trong giấc mơ Con đi xin mẹ hãy chờ Ngậm ngùi con dấu trong thơ Nghe tiếng me như tiếng nghẹn ngào Tiếng người hay chỉ tiếng chiêm bao Mẹ xa xôi quá làm sao với Biết đến bao giờ trông thấy nhau Nghe tiếng me ơi bỗng lặng người Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi Ví mà con đổi thời gian được Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười Bông Hồng Vàng Vu lan về con cài lên ngực Bông hồng vàng báo hiếu mẹ cha Tháng bảy mưa ngâu hay nước mắt nhạt nhoà Của những đứa con nhớ về cha mẹ Một nén hương thơm nồng nàn lặng lẽ Nỗi lòng con gửi gắm những niềm thương Dù bao năm dù có hoá vô thường Công sinh dưỡng vẫn là công lớn nhất Cả cuộc đời mẹ cha tất bật Cho chúng con lẽ sống tình yêu Đại dương bao la đâu đã là nhiều Với chúng con cha mẹ là tất cả Có đôi lúc Mải mê quay với dòng đời ồn ã Những đô hội thị thành Những phương trời lạ Chợt giật mình tỉnh giấc nhớ mẹ cha LÒNG MẸ Gái lớn ai không phải lấy chồng Can gì mà khóc, nín đi không ! Nín đi ! mặc áo ra chào họ Rõ quí con tôi ! Các chị trông ! Ương ương dở dở quá đi thôi ! Cô có còn thương đến chúng tôi Thì đứng lên nào ! lau nước mắt Mình cô làm bận mấy mươi người. Này áo đồng lầm, quần lĩnh tía Này gương này lược này hoa tai Muốn gì tôi sắm cho cô đủ Nào đã thua ai đã kém ai ? Ruộng tôi cày cấy, dâu tôi hái Nuôi dạy em cô tôi đảm đương Nhà cửa tôi coi, nợ tôi giả Tôi còn mạnh chán, khiến cô thương ! Đưa con ra đến cửa buồng thôi Mẹ phải xa con, khổ mấy mươi ! Con ạ ! đêm nay mình mẹ khóc Đêm đêm mình mẹ lại đưa thoi. MẸ Tôi muốn dệt những vần thơ về mẹ Ðể đọc lên cho nước mắt trào rơi Vì có gì đẹp đẽ nhất trên đời Thiêng liêng nhất phải chăng là tình mẹ. Những kỷ niệm xa xưa còn lưu dấu Chiếc nôi êm tôi ngủ mẹ ngồi đưa Hồn ca dao phảng phất giấc ban trưa Mẹ tôi đã ru tôi vào sông núi. Những miếng khoai tôi ăn tranh phần mẹ Ðói năm nào … khổ cực quá mẹ ơi Mẹ cho con, mẹ nhịn, mẹ vẫn vui Giờ nghĩ đến tôi buồn khôn xiết kể. Nay dâng mẹ mấy vần thơ sầu muộn Mẹ đi rồi … kỷ niệm vẫn trong con Trên thiên đàng con biết chắc mẹ còn Theo sát bước chân con nơi trần thế NGỒI BUỒN NHỚ MẸ TA XƯA Bần thần hương huệ thơm đêm Khói nhang vẽ nẻo đường lên niết bàn Chân nhang lấm láp tro tàn Xăm xăm bóng mẹ trần gian thuở nào Mẹ ta không có yếm đào Nón mê thay nón quai thao đội đầu rối ren tay bí tay bầu váy nhuộm bùn áo nhuộm nâu bốn mùa Cái cò… sung chát đào chua Câu ca mẹ hát gió đưa về trời Ta đi trọn kiếp con người Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru Bao giờ cho tới mùa thu Trái hồng trái bưởi đánh đu giữa rằm Bao giờ cho tới tháng năm mẹ ra trải chiếu ta nằm đếm sao Ngân hà chảy ngược lên cao quạt mo vỗ khúc nghêu ngao thằng Bờm… bờ ao đom đóm chập chờn trong leo lẻo những vui buồn xa xôi Mẹ ru cái lẽ ở đời sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn bà ru mẹ… mẹ ru con liệu mai sau các con còn nhớ không Nhìn về quê mẹ xa xăm Lòng ta – chỗ ướt mẹ nằm đêm mưa Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương… MẸ ƠI, ĐỜI MẸ Mẹ ơi, đời mẹ khổ nhiều Trách đời, mẹ giận bao nhiêu cho cùng Mà lòng yêu sống lạ lùng Mẹ không phút nản thương chồng, nuôi con. “Đắng cay ngậm quả bồ hòn, Ngậm lâu hoá ngọt!” Mẹ còn đùa vui! Sinh con mẹ đã sinh đời Sinh ra sự sống, mẹ ngồi chán sao? Quanh năm có nghỉ ngày nào! Sớm khuya làm lụng người hao mặt gầy. Rét đông đi cấy đi cày Nóng hè bãi cát, đường lầy đội khoai. Bấu chân khỏi ngã dốc nhoài Những chiều gánh nước gặp trời đổ mưa. Giận thầy, mẹ chẳng nói thưa, Vỉa câu chua chát lời thơ truyện Kiều. Cắn răng bỏ quá trăm điều Thuỷ chung vẫn một lòng yêu đời này. Mẹ là tạo hoá tháng ngày Làm ra ngày tháng sâu dày đời con. BÀI THƠ VỀ MẸ Con đã viết nhiều bài thơ về Mẹ Không lần nào kể hết nỗi lòng con. Ơn nghĩa sinh thành như biển như non, ……. Thơ của con nhỏ chưa bằng hạt bụi. Lạc lõng phương trời, bước đi thui thủi, Sương tuyết phôi pha nhuốm bạc mái đầu. Bỏ quê hương trang trải những niềm đau, Mà năm tháng chưa phai mờ dông bão. Nghĩ đến Mẹ suốt cuộc đời tần tảo, Con đòi theo níu vạt áo không rời. Tay dắt con vẫn nặng trĩu đôi vai, Đường quan dài giữa trưa hè gắt nắng. Con lủm đủm quẩn quanh theo gánh nặng, Cát bỏng chân con, nước mắt mẹ trào. Không chỗ nào có bóng mát cây cao, Để ngồi đỡ tạm thời vài ba phút. Câu chuyện xưa Mẹ từng lo chăm chút, Cõi lòng con rơi lệ biết bao lần. Đã già rồi sao cứ mãi tủi thân, Con còn nhỏ, Mẹ đã sớm về Tiên Phật. Cay đắng ngọt bùi, cuộc đời chơn chất, Công danh lật đật, có trước không sau. Con cố gắng vươn vai làm lại từ đầu, Khi nắng sớm, mưa trưa, khi bão tố, Vẫn vững tâm như tuồng có Mẹ độ. Khi đặt bút cảm xúc đó lại dâng tràn, Mắt cay cay, lòng nhớ Mẹ vô vàn ! Nên vần thơ cứ loay hoay chi lạ, Ý lộn xộn tuôn ra khắp mọi ngả, Như đời con trôi dạt chốn trời xa.
Bài Thơ Hay Về Mẹ Tôi Mẹ tôi chúa ghét chụp hình Nên vừa về đến ta rình chụp ngay Bây giờ Mẹ cũng chưa hay Ta đăng lên mạng khoe ngay cả nhà Mẹ già còn khỏe vậy ta Bước lên đi xuống nhẹ mà như không Ta mừng dỏi mắt ngó trông Vai gầy tóc bạc còn gồng gánh nuôi Hết con đến cháu chao ôi ! Nỗi niềm xót dạ đau rồi tim ta Nhìn thương Mẹ lắm đó mà Lực tòng tâm bất nghĩ đà đắng cay Được nhìn ngắm Mẹ hôm nay Lòng ta sung sướng mấy ngày quên ăn Dù cho em có cạy răng Đêm nay ta vẫn kăng kăng nằm nhà….! VỚI MẸ ! Tạ hồng Dũng Thơ Về Mẹ: Đời Mẹ 01.11.2016 Mẹ rong duỗi kể từ son trẻ Chưa lấy chồng đã ghé việc nhà Phụ cha phụ mẹ xông pha Lo đàn em nhỏ…việc nhà tinh tươm. Kể từ lúc tình ươm duyên thắm… Rồi sanh con…bồng ẳm sớm chiều… Lo cho hộp sửa con yêu… Thế là mẹ chạy bao điều…kiếm ăn. Việc vất vả…không nhăn không tiếng… Nhìn vào con …cố điếng…dấn lên… Biết bao nặng nhọc bốn bên… Dồn lên vai mẹ…chân bền ngược xuôi. Bước vội vã…chợ nuôi cuộc sống, Đôi chân đời leo đống gian nan… Gió sương đã phủ ngập tràn, Mẹ đã không tiếc xuân ngàn…đổi trao… Nhìn con lớn…ngọt ngào tình ấm…! Xây tương lai con lẩm chẩm đi, Ngày con thành đạt học thi, Là ngày tóc mẹ trắng ghi dấu đời… Xuân xanh một thưở ngời sắc thắm, Để xây bao êm ấm gia đình. Bước chân thoăn thoắt đón nghinh Bảo đời bao cuộc đăng trình mặc nhiên…!! Thơ Nhớ Mẹ Mùa Đông Mẹ biết trời vừa sang Đông hay chưa ? Nhớ ngày xưa , chuẩn bị gió lạnh mùa Áo ấm , khăn len Mẹ đem coi lại Soạn để chờ mùa , thương quá ngày xưa Mẹ bây giờ âm dương không gặp nữa Cả trong mơ , con có ước cũng thừa Mẹ lạnh không ? áo ấm con ngồi soạn Như Mẹ ngày xưa , thương Mẹ lệ nhòa . Ôi tình Mẹ , sưởi lòng con đêm lạnh Bao mùa đông vẫn ấm áp đời con Ngồi bên Mẹ hưởng trọn niềm hạnh phúc Tiếng cười giòn , thơm nóng bữa cơm ngon Mấy mùa Đông xa rồi không được thấy Dáng Mẹ hiền ,tựa cửa ngóng con yêu Mây chuyển mùa , sợ trời mưa bất chợt Ngoài đường đông con không kịp về nhà … Thương Ba ngồi trầm tư bên ảnh Mẹ Kể ngày xưa thủa mới đón Mẹ về Không có Mẹ nỗi buồn thêm u uẩn Sầu cô đơn in đậm mỗi chiều Đông . Mẹ ơi ngoài trời gió lạnh căm căm Mùa chợt lạnh từ khi không còn Mẹ … Thanh Nguyễn 6/11/2016 Đời Mẹ Lam Lũ Mẹ lặng lẽ giữa dòng xuôi ngược Gánh nặng quằng chân bước liêu xiêu Nhọc nhằn Mẹ đổi thương yêu Đắng cay Mẹ đổi thêm nhiều niềm tin Trong tổ ấm gia đình hạnh phúc Mẹ nâng niu chăm chút từng ngày Trong ngoài chỉ một đôi tay Mẹ vừa chạm đến thì đầy lung linh Cả đời Mẹ hành trình rong rủi Mang nắng mưa những buổi chợ đời Cho con êm ấm, nụ cười Cho con cả một bầu trời mộng mơ Con giữ khúc ầu ơ Mẹ tặng Đầy tình thương sâu nặng ngọt ngào Đường đời con mãi mang theo Để trong cuộc sống dạt dào vững tin Tóc Mẹ đã in hình sương gió Bụi thời gian hiện rõ mắt mờ Cho con đầy ắp trang thơ Yêu thương Mẹ đắp thành bờ bao la. Toàn Tâm Hòa 6/11/2016 Thơ Về Mẹ Đắng Cay Ngọt Bùi Vậy thôi , mấy chữ …vậy thôi Thương người gánh chịu một thời chiến tranh Câu thơ viết mãi không thành Nỗi đau còn đó…cũng đành nhân ba Ai người hiểu thấu mẹ già Chiều tà ngồi bậu cửa nhà mong con . Nước non gặp cảnh đao binh Mẹ đành chia sẻ mối tình ruột gan Cho dù vất vả gian nan Bấm bụng Mẹ chịu khổ cam tháng ngày Đến ngày cờ đỏ tung bay Chờ con dòng lệ tràn đầy hoen mi “Đơn côi mình mẹ trên đời Lá vàng chưa rụng sao rời lá xanh Nước nhà đã hết chiến tranh Chỉ còn lòng mẹ chờ anh tháng ngày… MẸ Mẹ lặng lẽ giữa dòng xuôi ngược Gánh nặng quằng chân bước liêu xiêu Nhọc nhằn Mẹ đổi thương yêu Đắng cay Mẹ đổi thêm nhiều niềm tin Trong tổ ấm gia đình hạnh phúc Mẹ nâng niu chăm chút từng ngày Trong ngoài chỉ một đôi tay Mẹ vừa chạm đến thì đầy lung linh Cả đời Mẹ hành trình rong rủi Mang nắng mưa những buổi chợ đời Cho con êm ấm, nụ cười Cho con cả một bầu trời mộng mơ Con giữ khúc ầu ơ Mẹ tặng Đầy tình thương sâu nặng ngọt ngào Đường đời con mãi mang theo Để trong cuộc sống dạt dào vững tin Tóc Mẹ đã in hình sương gió Bụi thời gian hiện rõ mắt mờ Cho con đầy ắp trang thơ Yêu thương Mẹ đắp thành bờ bao la. Mẹ Tôi Mẹ hiền tất bật tháng năm trôi Mẹ muốn đời con chẳng sống tồi Mẹ vẫn âm thầm muôn vạn lối Mẹ thường lặng lẽ kiếp đơn côi Mẹ lo bão tố thuyền trôi nổi Mẹ sợ gió giông bến lỡ bồi Mẹ đã gian nan sương nắng dội Mẹ già héo hắt bởi con thôi !!! 29-10-2016 Xuân Nhớ Mẹ Xuân này chẳng giống xuân xưa Vẫn còn công viêc..vẫn chưa được về Hoa mai lúp búp giao kề Lòng tôi trỉu nặg..tràn trề nhớ thuơg Chữ “tiền” xa cách quê huơg Chữ “ngheò” nên phải tìm đường công danh Mẹ già tuổi chẳng còn xanh Chỉ mong ngày tết an lành bên con Làm sao chử hiếu no tròn? Khi ngàn công việc vẫn còn trơ trơ Tự lòng bật khóc thành thơ Tự lòng tôi thấy bơ vơ một mình… Mẹ Đón Tết Mẹ không mệt lo toan dọn dẹp… Cuối năm rồi…vườn đẹp nhà tươi… Mong con mong cháu…mẹ cười Đợi con mẹ mãi gập người cần lao… Con đã lớn biết bao là việc… Nơi quê nhà …chỉ biết nhớ mong ! Xuân về tựa cửa chờ trông… Tết này đã mấy…con không về nhà !!! Mẹ Tôi Mẹ đi cấy lúa trời mưa. Giọt giọt trong mắt những mùa đã qua. Chân trời ở tận đằng xa. Lom khom dáng mẹ nhạt nhòa nhỏ nhoi. Mẹ đi cúi mặt cả đời. Lấy từ trong đất những lời hát ru. Đã qua nhiều những sương mù. Nắng hồng lại đến giống như hôm nào. Mẹ ngồi hong nắng ca dao. Bình yên trong mắt nhìn vào thuở xưa. Một trời tỏa bóng hoa mơ. Mẹ đi từ bấy đến giờ vẫn đây. Nhà quê thêm những hao gầy. Bao nhiêu nỗi khổ cứ vây quanh mình. Quanh năm bùn lấm mặt người. Mà trong tôi. Mẹ vẫn cười bình yên. Nón mê tay hái. Tay liềm. Tiếng thời gian lại lặng thầm phía sau. Mẹ vừa khuất bóng mưa mau. Quê mình nước đã trắng phau cánh đồng… Mẹ Yêu Mẹ đi với tôi nữa quãng đời. Thuở còn thơ ấu còn nằm nôi. Bao nhiêu kỷ niệm tôi cùng Mẹ. Thắm thoát nhanh ghê sắp mất rồi. Mẹ đến dạy tôi tuổi còn thơ Đến khi khôn lớn vẫn còn khờ Bao nhiêu bài học tôi vẫn nhớ. Trang sách trong tim khó phai mờ. Mẹ Yêu Mẹ tôi không ruộng không lương Sớm khuya vất vả đẫm sương vai gầy Ai đem dệt trắng sợi mây Vương vào tóc mẹ, bay đầy mắt con. Nuôi con thân mẹ héo mòn Trời đông giá lạnh, lòng con tơi bời Hai sương , ướt đẫm vai người Phải chăng rơi cả mắt tôi ướt nhèm. Lòng Hiếu thảo Muộn Màng Đường tương lai đầy dẫy chông gai Ai chưa đau chưa phải là người Thấy trong cõi đời nhiều khi nhức nhói Bao đớn đau lòng trong mẹ đó Giờ già đi chẳng có ai lo Lòng con hiếu đâu mất rồi… Người giàu sang có của thêm lo Bao năm qua vun vén kiếm tiền Nay muối lòng về thăm mẹ đó Bao hiếu trung thì nay đã trễ Còn chi đâu ơn nghĩa thâm sâu Giờ ba má siêu thoát rồi… Chợ Quê Nhớ Mẹ Nhớ Bà Chợ quê kẻ bán người mua Chiều Đông mưa bụi gió lùa lạnh ghê Chỉ là những món nhà quê Bó rau – mớ ốc – con trê – con mè …. Chỉ là những bát nước chè Bốc hơi nghi ngút mà se sắt lòng Nhớ Bà – nhớ Mẹ lưng còng Chợ phiên kẽo kẹt gánh gồng sang sông Mùa Hè cho chí mùa Đông Ngược xuôi buôn bán thay chồng nuôi con Gió mưa sỏi đá cũng mòn Chỉ còn tình Mẹ sắt son muôn đời Chữ Hiếu Bất hiếu tội lắm ai ơi Sanh thành dưỡng dục, cuộc đời chớ quên Công cha nghĩa mẹ đáp đền Đừng vì cuộc sống, mà quên cội nguồn Làm con phải đạo làm con Chữ hiếu trên đầu, vuông tròn đặng an Dẫu đời ta vẫn cơ hàn Chén cơm manh áo, mẹ cha ấm lòng Công cha nghĩa mẹ ơn thầy Nhớ công sanh dưỡng, tháng ngày gian lao. Không Ai Sánh Bằng Mẹ Bụi trần làm mẹ áo sờn vai Thời gian bạc tóc dài vì lo Gian sơn chẳng thể nào bì so Héo môi mẹ da co kham khổ Gầy thân gánh thúng , giống chén, rổ Vai cũng oằn đi bộ rêu rao Mẹ chẳng hề quảng đến gian lao Gánh đến vai chai bào da thịt Tình của mẹ trời cao khắn khít Thương con nhiều chằng chịt khổ đau Đi đến những tột đỉnh khổ sầu Khắp thế gian chẳng đâu hơn mẹ Thế nhân ơi muôn đời nhớ nhé Gian khổ nào mà mẹ không qua. Về Quê Mẹ Dù đi tới cuối chân trời Dù cho bốn biển hay nơi chốn nào Không bằng quê mẹ ngọt ngào Không bằng tình thắm đã vào lòng tôi Không bằng đất tổ quê tôi Không bắng nơi chốn võng nôi tôi nằm Tôi đi dù có xa xăm Cho dù vất vả khó khăn cũng về Sẽ về thăm lại miền quê Sẽ về thăm lại con đê quanh làng Sẽ thăm đồng lúa trĩu vàng Sẽ về thăm lại xóm làng quê tôi Đây rồi câu hát à ơi Nghe mà nước mắt tôi rơi nghẹn ngào Đây rồi giai điệu ca dao Đây câu ví dậm nghe sao ngọt lời Đây rồi tổ quốc tôi ơi Đây rồi dáng mẹ đợi tôi quay về Mẹ??? Đời mẹ vất vả lắm ai ơi… Lao động chân tay mỏi lắm rồi. Nuôi đàn con trẻ mau khôn lớn… Chẳng quản bao ngày mồ hôi rơi…. Đời mẹ vất vả lắm ai ơi … Chịu thương chịu khó chẳng nói lời …. Vì một ngày mai trong đôi mắt… Con nở nụ cười lòng an vui . Bài Thơ Về Mẹ: Nỗi Nhớ Tôi nhớ mẹ mình qua nhịp phố Quê mùa lam lũ những lo toan Tôi nhớ cha mình qua buổi tiệc Giỗ ông rau luộc úp lồng bàn Bài Thơ Hay Về Mẹ: Mẹ Tôi Cánh cò trở nắng qua sông Mẹ tôi cõng cả cánh đồng ruộng sâu Vui đời chân đất áo nâu Tóc thưa trơ cả đỉnh đầu đơn côi Cha về nơi ấy xa xôi Mẹ tôi lầm lũi dìu tôi lên người. Khánh Ly Mẹ Và Đời Mẹ vẫn đương đầu dẫu gió sương Mẹ luôn đối mặt trước vô thường Mẹ vì lũ trẻ phong trần vướng Mẹ bởi đàn con cát bụi vương Mẹ! Ánh hồng dương ngời buổi sáng Mẹ! Vầng nguyệt chiếu tỏa đêm trường Mẹ là đuốc lửa khi mù hướng… Mẹ chỗ yên bình để nhớ thương!
BÀI THƠ THƠ CON QUÊN… Con thường buồn vì một chàng trai Mà ít khi quan tâm đến những sợi sương mai trên mái đầu của mẹ Con thường khóc sụt sùi khi mất đi chàng trai trẻ Mà quên rằng mắt mẹ đã mờ dần theo dấu vết thời gian. Con dại khờ khi chỉ nghĩ cho con Mà quên mất khi con đau mẹ cũng buồn nhiều lắm Con thường bỏ ngoài tai những lời mẹ dặn Mà lại nhớ như in những sở thích của một người. Con vẫn lo không biết người ta đang khóc hay cười Mà dửng dưng không gửi một lời quan tâm đến mẹ Con lo âu khi thấy người ta thở dài khe khẽ Mà quên mất mẹ đã bao lần lặng lẽ khóc vì con. Con cuống cả lên khi người ta dỗi dỗi hờn hờn Mà quên mất mẹ đã vì con nuốt tủi hờn, khó nhọc Con có thể vì một người ra đi mà đớn đau, khóc lóc Nhưng lại quên mẹ đã mất bao ngày khổ cực nuôi con Stam BÀI THƠ XIN LỖI MẸ ! Con mải miết với bao điều được mất Việc nước, việc nhà, tính toán chi tiêu Có thời gian tâm sự với người yêu Nhưng quên mất mẹ cũng cần chia sẻ Mẹ của con giờ đã không còn trẻ Dòng thời gian lấy mất tuổi thanh xuân Con bệnh, mẹ đau, con khỏe, mẹ vui mừng Con sống quá nhỏ nhen và ích kỉ Chưa bao giờ có một lần suy nghĩ Thấu hiểu lòng cha mẹ quý yêu con Thưở nhỏ ham vui bắt mẹ đợi mỏi mòn Đi khắp xóm tìm con về ăn tối Mẹ kính yêu ơi! ngàn lần con xin lỗi Con hứa không làm mẹ khóc nữa đâu Cầu nguyện phật trời cho mẹ sống lâu Con muốn nói một câu: yêu mẹ lắm! Thời gian ơi! xin hãy trôi thật chậm Để cho con có mẹ ở trên đời Mẹ là vầng trăng, là ánh sáng mặt trời Giang tay đón mỗi lần con vấp ngã Đời lắm ngọt ngào đan xen cùng dối trá Con dại khờ chưa hiểu hết đục trong Mẹ nhìn con, đã cạn tỏ nỗi lòng Con hạnh phúc sống trong tình thương của mẹ. THANH VÂN BÀI THƠ HAY Ý NGHĨA GỬI MẸ: KÍNH GỬI MẸ YÊU ! Con lỡ trót sinh ra là phận gái, Những ân tình con nhớ mãi không quên. Nữ nhu mì luôn có mẹ gần bên, Đồng phận số mẹ êm đềm nhắn nhủ. Vì con trẻ mẹ bao ngày lam lũ Bởi con thơ nên ấp ủ tình sầu! Lắm nhiều khi nuốt vội những buồn đau Và những lúc ôm sâu điều nghẹn tủi. Vì cuộc sống biết đâu điều may rủi Bởi tương lai đừng tiếc nuối mơ đầu Con gắng lòng mang nặng những tình sâu Để cho mẹ đỡ buồn đau hơn nữa! Nơi xa thẳm mẹ trong con một nửa Dạ hiền lương chan chứa giấc mơ đời Vì bản thân con cố gắng nên người Mang Hạnh Phúc cho người khi bóng xế! Con gắng sức làm những gì có thể, Để đền ơn giáo dưỡng mẹ thương yêu. Mẹ kính yêu con sẽ nhớ bao điều Người trao gởi bao năm dài đăng đẳng! Mong ngọn gió bình yên cho sóng lặng, Cho niềm vui Hạnh Phúc lại quay về. Sắc hương nồng trải rộng khắp hương quê Thời xuân trẻ ấm nhiều thu mẹ nhé! Tuyết Trần Những Bài Thơ Hay Nhất Về Mẹ: Tết này con không về Mẹ ơi Cội mai ngấn nụ chiều mưa Mẹ ơi! Con nhớ giao thừa cố hương Không về thắp được nén hương Lòng con rưng rức tha phương xứ người Con xin tạ lỗi Mẹ ơi Chấp tay khấn lạy đất trời vị tha Xuân về nức lộc nở hoa Rưng rưng con nhớ Mẹ già rét run Mỏi mòn ai đấm bóp lưng Khớp xương đầu gối còn sưng nhói lòng Bao giờ trả hết long đong Mẹ ơi! Tha thứ cho con cơ hàn Ngày xuân Mẹ đi chợ làng Có mua nổi tấm lòng vàng người dưng Bàn thờ ngũ quả rưng rưng Ai nấu bánh tét bánh chưng để thờ Con đi cầu thực đất trời Miếng cơm manh áo nợ đời đa đoan Sinh từ đứt ruột lo toan Chưa ngày phụng dưỡng cho tròn đạo con Đời người một mớ bòng bong Con đây vẫn giữ tấm lòng nhân sinh Mẹ ơi! Tết đến nhà mình Hoa thơm cỏ lạ đượm tình nước non Vắng con giếng nước vẫn trong Trăng soi vò võ khuyết tròn đợi con Mẹ ơi! Đừng khóc trong lòng Mẹ ơi! Hãy cố nén dòng lệ tuôn Con chim nhớ cội nhớ nguồn Xuân sau tạ lỗi Mẹ hiền Kính yêu! Fr int (Sưu tầm) Bài Thơ Viết Về Mẹ: Nhớ Về Nguồn Tiền bạc đến rồi lại đi Chỉ có tình nghĩa, nhớ ghi suốt đời Nhiều đêm thao thức lệ rơi Thương Cha nhớ Mẹ, chơi vơi nghẹn ngào… Thủa còn thơ ấu ước ao Mai này thành đạt, ân trao đáp đền Sinh thành dưỡng dục là trên Nguyện lòng hiếu nghĩa… đôi bên vẹn tròn. Công Cha như thể cao non Nghĩa Mẹ rộng lớn, phận con nhớ hoài Nhưng đời chẳng ai giống ai Mỗi người một cảnh… đêm dài thở than… Bôn ba lắm cảnh gian nan Xa Cha xa Mẹ… lệ tràn hằng đêm Nhiều khi chiếu ướt gối mềm Biết bao ước muốn… lòng thêm nặng lòng. Đến khi ổn định vừa xong Chẳng còn Cha Mẹ… ước mong bất thành…! Hoàng Hải bài thơ hay ý nghĩa nói về mẹ yêu: Vọng Cố Hương chiều ngồi..ngắm áng mây bay… gió đưa tâm sự..ai hoài cố hương… dòng đời..xô đẩy muôn phương… khiến đôi cánh nhỏ..lạc đường xa quê… mỗi năm..chim én lại về… đưa mùa xuân đến..đê mê đất trời… lòng buồn..nỗi nhớ chơi vơi… niềm vui khao khát..những lời Mẹ..Cha… đàn em..vui Tết hát ca… rộn ràng xóm nhỏ..khắp nhà đều xuân… u hoài..một chút bâng khuâng… bồi hồi xúc động..lệ quầng khóe mi… Xuân về..trên nẻo con đi… mà sao lạnh quá..chỉ vì xa xôi… mong rằng..sáng sớm đây thôi… chị em sum họp..bồi hồi Mẹ, Cha… mang bao nỗi nhớ nơi xa… vẽ nên ấm áp..cả nhà đoàn viên… sắc Xuân trãi rộng mọi miền… như tình Cha Mẹ…dịu hền cho con… Bài thơ về mẹ Thơ tình người thứ 2 Mẹ đừng buồn khi anh ấy yêu con Bởi trước con anh ấy là của mẹ Anh ấy có thể yêu con một thời trai trẻ Nhưng suốt đời anh yêu mẹ, mẹ ơi! Mẹ đã sinh ra anh ấy ở trên đời Hình bóng mẹ lồng vào tim anh ấy Dẫu bây giờ con được yêu thế đấy Con cũng chỉ là người đàn bà thứ hai… Mẹ đừng buồn những chiều hôm, những ban mai Anh ấy có thể nhớ con hơn nhớ mẹ Nhưng con chỉ là cơn gió nhẹ Mẹ luôn là bến bờ thương nhớ của đời anh. Con chỉ là cơn gió mong manh Những người đàn bà khác có thể thay thế con trong tim anh ấy Nhưng có một tình yêu âm ỉ cháy Anh ấy chỉ dành cho mẹ, mẹ ơi! Anh ấy có thể sống với con suốt cuộc đời Cũng có thể chia tay trong ngày mai, có thể Nhưng anh ấy suốt đời yêu mẹ Dù thế nào, con chỉ là người thứ hai… Sưu tầm Bài thơ hay nhất về mẹ: Không phải thiên thần Không phải thiên thần từ đâu tới Con là khúc ruột mẹ rứt ra Mang nặng, đẻ đau, bao vất vả Nhọc nhằn những năm tháng trôi qua . Chẳng cần thiên thần từ đâu tới Con cứ là con thật bình thường Biết ăn, biết ngủ, biết nghịch phá Biết hờn, biết giận, biết yêu thương. Chẳng cần thiên thần từ đâu tới Con cứ là con của mẹ thôi Bạc vàng gấm vóc. ..và hơn nữa Chẳng bằng con có mặt trên đời ! Theo blog: Hongvanganhtrang Thơ hay ngắn về tình mẹ Khúc Vu Lan Mùa Vu Lan về con không khóc. Dù âm -dương cách trở Cha ơi! Năm tháng lướt trên mái đầu điểm bạc Mẹ con ngồi đếm những vạt trăng rơi.! Mùa Vu Lan về con không khóc. Vẫn giữ trên môi một nụ cười Và con sẽ cài hoa nơi ngực trái. Đóa màu hồng- hoa của Mẹ mà thôi. Mùa Vu Lan về con không khóc. Bởi chúng sinh nặng kiếp luân hồi. Dẫu tử biệt, sinh ly đau đớn thế. Con hiểu rồi- đời vẫn một dòng trôi. Mùa Vu Lan về con không khóc. Dương gian buồn rưng giọt Ngâu thôi. Con sẽ thắp cho mình thêm đuốc Tuệ. Để Mẹ Cha cười ” Sen của riêng tôi!” Thanh Bình