Chia tay là một việc đau khổ với bất kỳ ai nếu như trong lòng vẫn còn vương vấn tình yêu. Cùng đọc những bài thơ tình yêu buồn để thay lời muốn nói đến người ấy nhé. Những bài tho tinh yeu buon được dùng để diễn tả tâm trạng của những người phải chịu đau khổ trong tình yêu. Nếu tình yêu càng sâu đậm thì khi giấc mộng tình tan vỡ, vết thương lòng càng đau như cào xé cõi lòng ta. Hy vọng rằng những bài thơ tình yêu buồn đã được tuyển chọn một cách kỹ lưỡng dưới đây như phần nào đồng cảm với tâm trạng của bạn. Thế là không anh Thế là không anh... Em một mình trong đêm cuộn tròn chăn vẫn không đủ ấm Chợt thèm lắm vòm ngực rộng Gối bình yên lên cánh tay. Thế là không anh... Em lăn bên nào cũng chạm vào nỗi nhớ Trên trần nhà con thạch sùng than thở Sấp ngửa bàn tay không chạm nỗi lòng mình Thế là không anh... Em co ro trên chiếc giường bỗng thênh thang đến lạ Quên và nhớ khi hai người đôi ngã Sao không giản đơn như yêu và không yêu?... Thế là không anh... Em với nỗi buồn chơi trò cút bắt Khi vỡ oà những dòng nước mắt Ừ......Em thua... Bài thơ tình yêu buồn không thể đặt tên Biết trái tim chẳng có tội gì đâu Khi anh không thể yêu em hơn nữa Biết chuyện chúng mình rồi sẽ thành tan vỡ Vẫn bất ngờ,vẫn tiếc nuối,ngẩn ngơ... Chẳng muốn tin đâu anh đã dối lừa Tình yêu cả tin em trao anh nồng cháy Chẳng muốn tiếc về thời nông nổi ấy Em bồi hồi, em vội vã, em yêu... Hãy tha thứ nghe anh có biết bao điều Em không thể và chúng mình... không thể Sao hôm - Sao mai cách xa đến thế Câu thơ này có tới được cùng anh Có ích gì đâu biển cứ mãi biếc xanh Em mãi yêu anh một tình yêu... không thể Nắng quái chiều đang tìm về chốn ngủ Em bé nhỏ tội tình biết trú ngụ về đâu.... Trăng khuyết Anh ngỏ lời yêu em Vào một đêm trăng khuyết Bởi tình yêu tha thiết Biết tròn trước đêm rằm Em vui lúc trăng tròn Chạnh lòng khi trăng khuyết Anh ơi anh có biết Trăng hay tình lứa đôi? Sao anh vội ngỏ lời Vào một đêm trăng khuyết Để bây giờ thầm tiếc Một vầng trăng chưa tròn! Hai sắc hoa ti-gôn Một mùa thu trước ,mỗi hoàng hôn Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc Tôi chờ người đến với yêu thương Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng Dãi đường xa vút bóng chiều phong Và phương trời thẳm mờ sương cát Tay vít cành hoa trắng chạnh lòng Người ấy thường hay vuốt tóc tôi Thở dài trong lúc thấy tôi vui Bảo rằng hoa dáng như tim vỡ Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi Thuở đó nào tôi đã biết gì Cánh hoa tan tác của sinh ly Cho nên cười đáp :’Mùa hoa trắng Là chút lòng trong chẳng biến suy’. Đâu biết lần đi một lỡ làng Dưới trời gian khổ chết yêu đương Người xa xăm quá!-Tôi buồn lắm Trong một ngày vui pháo nhuộm đường Từ đấy thu rồi thu lại thu Lòng tôi còn giá đến bao giờ Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ Người ấy cho nên vẫn hững hờ Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời Ái ân lạt lẽo của chồng tôi Mà từng thu chết, từng thu chết Vẫn dấu trong tim bóng ‘một người’ Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa Sắc hồng tựa trái tim tan vỡ Và đỏ như màu máu thắm pha Tôi nhớ lời người đã bảo tôi Một mùa thu trước rất xa xôi Đêm nay tôi hiểu thì tôi đã Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ Chiều thu hoa đỏ rụng chiều thu Gió về lạnh lẽo chân mây vắng Người ấy sang sông đứng ngóng đò Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng Trời ơi người ấy có buồn không Có thầm nghĩ đến loài... hoa vỡ Tựa trái tim phai tựa máu hồng Thơ tình ngày không anh Nếu biết rằng sẽ chẳng gặp lại nhau Em đã chẳng hẹn nhau đêm ấy nữa Để quá khứ chỉ còn là thương nhớ Và tương lai ít ra cũng ngọt ngào. Nếu biết rằng sẽ chẳng gặp lại nhau Em đã chẳng đổ cho anh bao tội lỗi Em đứng lặng mắt nhìn ai không nói Anh cũng vô tình có hiểu nổi em đâu Nếu biết rằng sẽ chẳng gặp lại nhau Em đã chẳng trách anh yêu người khác Điều đơn giản bây giờ em mới biết Thì anh xa, anh đã qua xa rồi Hay là thôi....! Hay là thôi Em không yêu nữa, Anh đã xa và cũng sắp con bồng Mẹ giục Em sớm chọn tấm chồng Nhưng...cứ nghĩ, Em không yêu ai được. Hay là thôi đường ai nấy bước, Đợi làm gì ai biết trước mà mong. Anh đi đi, Em không là chiếc bóng Bận lòng Anh trong hạnh phúc mai này. Hay là thôi Em cứ ngủ thật say Cho quên đi những tháng ngày còn lại Mặc ngoài kia bao người đang miết mải Chuyện yêu đương, chuyện cơm áo gạo tiền. Hay là thôi Anh đừng xuất hiện Em sợ mình xao xuyến chuyện yêu xưa Anh giờ đây đâu còn riêng em nữa Ôm làm gì hạnh phúc đã trôi xa. Hay là thôi mùa đừng thay lá Cho Em đừng lo nghĩ chuyện trăm năm Tuổi 23, Em còn ham vui lắm! Cứ thế này cho bố mẹ Em "chăm". ---Con Ngựa Thần Mộng uyên ương Hồ Điệp Người có chở hẹn về sông cũ Gom hết giùm tôi mấy ánh trăng Để khói yêu thương mùa xanh nụ Còn ở hồn tôi tuổi mong manh Người chở mùa thu tôi vừa đỏ Lá vàng rơi rụng dưới chân chim Hoa tay mười ngón đan thơ nhớ Lối viễn vọng chờ rong gót tim Tôi thả chiều hoang bên rừng tím Đôi bờ lấm tấm cánh vô vi Thu tiếp hồn tôi người hữu hiện Nhắc lại trăng thề trên cửa si Mai nhé! Tôi về bên dốc lũ Để rằm trăng thả bến em xưa In bóng nhau vờn luân điệu vũ Ru phím miên tình trong bóng mưa.. Bài thơ tình buồn cuối Tôi viết tặng em bài thơ tình cuối Khi nỗi buỗn gặn nhẫm trái tim anh Trái tim ấy luôn mong chờ thổn thức Kể từ chiều thứ 7 anh gặp em Em xa lạ sao thấy quá thân quen Cứ như thể có duyên từ kiếp trước Anh cứ tường từ anh dừng bước Trren con đường tìm mảnh ghép trái tim Anh sững sờ câm nín, rồi lặng im Khi em nói với anh lời từ chôi Em ơi có phải em quá vội Quá vội vàng em chưa hiểu tình anh Tình anh lạnh khi còn chưa kịp nóng Lại ngủ quên như chưa tỉnh bao giờ Liệu có phải anh đã quá ngu ngơ Khi vội vã tin vào tình sét đánh Anh sẽ không nói những lời có cánh Từ đáy lòng anh chỉ biết yêu em Rất có thể anh phải xa em mãi Suốt đời này anh chúc phúc cho em Yêu một người là mong người hạnh phúc Đâu phải tìm mọi cách dữ bên ta Và giờ đây khi em đã cách xa Anh viết tặng em bài thơ tình cuối
Dưới đây là một vài bài thơ tình buồn dành tặng ai đang có cảm xúc lẫn lộn trong tình yêu của mình. Dành tặng bài thơ tình buồn cho riêng một nửa yêu thương giữa bộn bề của cuộc sống. Dưới đây là những bài thơ tình buồn hay thể hiện nỗi buồn nỗi buồn về tình yêu, về cuộc sống, dành tặng những ai đang có những cảm xúc lẫn lộn trong tình yêu hay đang tìm kiếm một nửa yêu thương giữa bộn bề cuộc sống. Những bài thơ tình buồn hay nhất: Tôi đi tìm một nửa của riêng tôi Tôi đi tìm một nửa của riêng tôi Nhưng tìm mãi đến bây giờ chẳng thấy Nửa của tôi ơi, em là ai vậy Sao để tôi tìm, tìm mãi tên em? Chiều dần buông thành phố vào đêm Ngọn cỏ hàng cây từng đôi ríu rít Họ may mắn hơn tôi hay họ không cần biết Nửa của mình hay nửa của ai kia? Tôi đi tìm một nửa của riêng tôi Và có thể suốt đời không tìm thấy Không có em tôi đành sống vậy Không lấy nửa của ai làm nửa của riêng mình Cái na ná tình yêu thì có trăm ngàn Nhưng đích thực tình yêu chỉ có một Nên đôi lúc tưởng như mình đã gặp Nửa của mình nhưng nào của mình đâu Không phải của mình chẳng phải nửa của nhau Thì thượng đế ơi đừng bắt tôi lầm tưởng Bởi tôi biết khổ đau hay sung sướng Là đúng sai khi tìm nửa của mình Tôi tìm em, tôi đã đi tìm Và vẫn biết trên đời này đâu đó Em cũng đi tìm... tìm tôi như vậy Chỉ có điều mình chưa nhận ra nhau. Em là ai Đã bao lần anh tự hỏi con tim Em là ai giữa dòng đời náo nhiệt Mà nỗi nhớ cứ hằng đêm da diết Cuồn cuộn về như sóng vỡ bờ xa ! Em là ai giữa xuôi ngược bôn ba Để thơ anh mãi trở trăn khắc khoải Câu với chữ lạc nhau thời vụng dại Bến xa mờ chưa biết ngỡ nào ra ! Em rất gần nhưng cũng rất đổi xa Một ánh mắt , nụ cười...đôi hơi thở Một lần gặp đã thành muôn nỗi nhớ Những chiều đông góp lạnh thổi mù sương Em là ai giữa bao nỗi vấn vương Sao thương mến như hằng muôn thế kỉ Sao ẩn hiện từng đêm trong mộng mị Bao lời yêu ngân vỡ cả thiên đường.. Em là ai giữa khoảng lặng vô thường..?? Ngủ đi tôi ơi Đêm khuya rồi nhắm mắt ngủ tôi ơi Cuộc đời ngoài kia vẫn bon chen nhiều lắm Nhớ đắp thêm chăn giữ cho mình thật ấm Phải thương mình trước khi muốn thương ai. Ngủ đi tôi, đường phía trước còn dài Mau yên giấc để ngày mai đủ sức Đừng buông xuôi, để trái tim rạo rực Cháy hết mình cho những bước chân đi. Ngủ đi tôi còn suy nghĩ điều chi Hãy mỉm cười với những gì đang có Thế giới của mình tuy lặng yên, bé nhỏ Nhưng chẳng ai thay thế được chính mình. Hạnh phúc không anh Em tự hỏi trong nghẹn ngào thổn thức Ở bên người có hạnh phúc không anh Được yên vui bên duyên mới an lành Để quên hết tình xanh từng một thuở Em mệt mỏi buông rơi đi niềm nhớ Nỗi buồn nào luôn trăn trở trong tim Ôm khổ đau lòng giận dỗi nén kìm Hồn vô vọng đắm chìm trong cô độc Niềm hạnh phúc vỡ tan trong phút chốc Tim nghẹn ngào hờn dỗi những vấn vương Tự ru mình vào giấc mộng hoang đường Thầm vá víu bao nhớ thương được mất Quên đi nhé dù tình ta rất thật Để bên người anh trọn giấc ấm êm. Có những ngày em sẽ bớt yêu anh Có những ngày em sẽ bớt yêu anh Chẳng phải tim em để dành cho ai khác Chỉ giản đơn, em muốn mình mộc mạc Giữa những ánh đèn,tiếng nhạc,cây xanh.... Có những ngày em sẽ bớt yêu anh Chỉ vì em thích trở thành cô gái Vô tư, hồn nhiên, chẳng hề ái ngại Như thuở ban đầu trước lúc quen anh. Có những ngày em sẽ bớt yêu anh Đó là khi tim tròng trành xao xuyến Em bâng quơ, em chẳng thèm trò chuyện Chỉ muốn mình được bé lại thật nhanh. Có những ngày em sẽ chẳng yêu anh Vì con tim muốn dành một ngày nghỉ Anh có thương, xin anh đừng ích kỷ Rồi một ngày em sẽ lại yêu anh.
THƠ TÌNH BUỒN: CHÂN TÌNH Thơ: Thiên Gia Bảo Có lẽ một ngày rồi em cũng quên anh Ta lại trở về như lúc mình chưa đến Nhưng lần sau gặp chắc không còn bịn rịn Bởi mùa yêu thương đã lỗi hẹn qua rồi... Anh vẫn là anh của ngày cũ em ơi Chỉ khác một điều không còn yêu ai nữa Và những cơn mơ đã thôi không gõ cửa Những đêm chập chờn cho giấc ngủ bình yên... Chúng mình trở về làm người lạ từng quen Nếu có gặp nhau em đừng nên bối rối Đường vẫn thênh thang bàn chân quên chờ đợi Hé một nụ cười rồi rẽ lối người dưng... Ánh mắt mùa xa chẳng níu một bước dừng Cứ như vậy nhé để lòng thôi vương vấn Và để trái tim hiểu ra đừng ngộ nhận Thứ mà từ lâu chưa chắc thuộc về mình... Tất cả chúng ta rồi sẽ phải trưởng thành Mọi nỗi đau cũng chỉ còn là quá khứ Dĩ vãng không tên chôn vùi điều dang dở Mình lại lớn thêm từ cay đắng cuộc đời... Có cuộc tình nào không trắc trở chia phôi Anh vẫn thầm mong em bên người hạnh phúc Còn anh mai này dù bến trong hay đục Cũng phụ lòng riêng đừng đến những con đò... Nếu lỡ một ngày tất cả hóa tàn tro Và hai chúng mình đều trở về cát bụi Sẽ không còn gì để cõi trần tiếc nuối Bởi những ngày qua ta đã sống chân tình. THƠ TÌNH BUỒN: CHIỀU SÂN GA Thơ: Rong Rêu Sân ga chiều sầu tím nỗi biệt ly Của người đi và người ở lại Cơn gió buồn thổi lên màu tê tái Ta bùi ngùi níu lại chút phôi phai Đôi chân mòn sương gió phận làm trai Anh ra đi với câu thề trở lại Nước mắt rơi, rơi trong lòng tê dại Nắm tay mềm xin em một ngày mai Xe lăn dần hai phương trời chia hai Anh đâu biết tình nhạt phai theo đó Bụi mịt mù cuốn theo cùng làn gió Ngắm nhìn về người yêu nhỏ tiễn anh Chiều hôm nay thời gian vội lướt nhanh Tiếng còi xe giành tranh người lữ thứ Giờ chia tay buồn ơi làm sao giữ? Nỗi niềm sầu chẳng ngôn ngữ phân minh Bước lên xe cố ngoảnh mặt lại nhìn Tìm đâu đó bóng hình người đưa tiễn Vẫn biết rằng chỉ là cơn mộng viễn Khẽ gượng cười lấp nỗi buồn vô biên. THƠ TÌNH BUỒN: LỜI TẠM BIỆT SAU CÙNG Thơ: Khiêm Đô Văn Đến bao giờ chuyện ấy sẽ xảy ra? Ngày em rời xa anh để về bên người khác. Anh biết rồi một ngày tình yêu kia phai nhạt, Bởi bấy lâu nay em đã khác quá nhiều... Điều em chọn không còn là tình yêu, Hoặc nếu có, cũng không cùng anh nữa... Nên nếu buộc lòng anh phải chọn lựa, Anh muốn được nghe chuyện đã biết trước rồi. Nói đi em dẫu chỉ một lời thôi, Cho anh thấy điều mình luôn sợ hãi. Anh không muốn một ngày thành thừa thãi, Chỉ vì muốn được yêu mà mang nợ một người... Anh không muốn mình cứ phải gượng cười, Sau tất cả, đừng dối nhau, tội lắm! Nên nếu không thể cùng nhau tay nắm, Hãy nói anh nghe lời tạm biệt sau cùng. THƠ TÌNH BUỒN: CÓ MỘT NGÀY Thơ: Đặng Minh Mai Có một ngày em chẳng nhớ đến anh Đôi mắt biếc không chòng chành khao khát Lời âu yếm cũng chẳng còn dào dạt Em xa rồi nghe mặn chát bờ môi Có một ngày ta không bước chung đôi Con đường cũ cũng xa rồi hai ngả Vòng tay ấm nay trở thành xa lạ Áng mây chiều dường như đã ngừng trôi Có một ngày giọt nước mắt anh rơi Mưa xối xả giăng ngập trời trắng lối Khi em bước về phía ai rất vội Lời yêu nào đang rộng lối đón em Có một ngày không mặc áo màu quen Em đã khoác màu hồng sen sắc biếc Từ khi đó duyên tình ta vĩnh biệt Đứng lặng nhìn chứ anh biết làm sao Có một ngày dõi mắt ngắm trời cao Lòng tự hỏi có khi nào em nhớ Ngày xưa ấy đâu biết mình dang dở Đâu nghĩ rằng tình vụn vỡ chia xa. THƠ TÌNH BUỒN: TRẢ ANH CHO NGƯỜI ẤY Thơ: Ngọc Hân Chắc người ta thương anh nhiều lắm đấy Anh muốn gì họ cứ vậy chiều theo Chẳng như em, người gì đâu thấy ghét Tình cạn khô, cằn cỗi giống kẻ nghèo Chắc bên người anh sẽ luôn vui vẻ Chẳng ưu tư, chẳng mệt mỏi buồn rầu Thôi anh hãy trở về bên người ấy Buông tay nào, em chẳng trách anh đâu Ừ em biết em là người ích kỷ Mãi giận hờn chẳng suy nghĩ cho anh Em cũng biết người ta luôn luôn tốt Chỉ yêu anh, yêu rất đỗi chân thành Thôi thì thế, trả anh cho người ấy Thấy anh cười em cũng sẽ vui ngay Dẫu cuộc đời còn bao nhiêu ngả rẽ Yêu anh nhiều họ sẽ chẳng đổi thay Thôi thì thế, chúc anh luôn hạnh phúc Đừng nhớ em, đừng day dứt làm gì Em mạnh mẽ, chẳng bao giờ biết khóc Hãy yên lòng cứ thế bước ra đi ! THƠ TÌNH BUỒN: LỜI CUỐI CHO ANH Thơ: Ngọc Hân Nói thế nào cũng khiến trái tim đau Thôi cứ thế chia tay nhau lặng lẽ Kỷ niệm xưa hãy quên đi người nhé Yêu thương nào rồi cũng sẽ nguôi ngoai Tình đôi mình chẳng thể có ngày mai Mong gì nữa chuyện tương lai hạnh phúc Nói thế nào cũng không sao thuyết phục Tranh luận rồi lại ấm ức được thua Cắt nghĩa thế nào cũng nhận lấy xót chua Tổn thương nhau liệu có vừa tâm ý Trót vấn vương đừng làm nhau khó nghĩ Nhận được gì hay cũng chỉ đắng cay? Chẳng còn gì thôi cứ thế chia tay Thứ hạnh phúc đi vay thì nên trả Kể từ đây mình thành người xa lạ Bước ngược đường nên hóa những người dưng ! THƠ TÌNH BUỒN: MỘNG ẢO Thơ: Ngọc Hân Em trở về thế giới của riêng em Buồn vui với từng đêm đen lặng lẽ Hạnh phúc, khổ đau, không cần ai chia sẻ Giấc mộng đời thường chẳng tô vẽ cùng anh Em chẳng cần níu lại những mong manh Bởi yêu thương phải chân thành... nhiệt huyết Nghĩa gì đâu khi tình kia đã hết Dối gian lòng là giết chết niềm tin ! Trả cho người những ngày tháng không tên Trả yêu thương, vùi chôn tình ngang trái Để quên đi thời đắm say vụng dại Không mệt nhoài giữa khắc khoải niềm đau Kể từ giờ mình bước ngược đời nhau Chẳng bận tâm nỗi sầu ai vẫn giữ Chẳng vấn vương về những lời tình tự Đến một ngày mọi thứ cũng trôi xa Trả lại người mộng ảo của ngày qua Trả luôn cả giấc mơ hoa thuở ấy Dẫu con tim biết đớn đau nhiều vậy Vẫn cam đành nhận lấy những đắng cay ! THƠ TÌNH BUỒN: AN NHIÊN Thơ: Ngọc Hân Chẳng là gì thôi cứ thế đi anh Sao phải chọn những khúc quanh mà bước Không chung đường thì rẽ hai lối ngược Cười thật nhiều, phía trước sẽ an vui ! Chẳng là gì thì cứ người dưng thôi Đối diện nhau đỡ ngậm ngùi tiếc nuối Đừng phân bua ai người mang lầm lỗi Gieo muộn phiền trong vạn nỗi xót xa Chẳng là gì ta vẫn cứ là ta Vẫn hồn nhiên chan hòa, tươi sắc thắm Sẽ một người nhớ mong ta nhiều lắm Cho ta niềm say đắm cõi thần tiên Mình trở về với ngày tháng an nhiên Cười trong gió nghe bình yên đến lạ Chẳng còn thấy lòng rối ren mệt lả Giữa dòng đời chẳng nghiêng ngả vòng xoay! THƠ TÌNH BUỒN: GÓC NHỎ NƠI TIM Thơ: Thanh Trần Anh quay về với góc nhỏ nơi tim Bới kỷ niệm đi tìm hình bóng ấy Trong ký ức còn đâu anh được thấy Ánh mắt ai ướt vậy tím hoàng hôn Hàng mi cong hứng giọt lệ tủi hờn Chưa một lần nắm tay em thật chặt Đôi vai gầy dưới chiều mưa cong vắt Giờ chia tay...ai quặn thắt con tim Anh quay về căn gác nhỏ ngủ im Con đường vắng hàng cây buồn rủ lá Có lẽ nào tình chúng mình vội vã Để bây giờ đôi ngả đã chia ly Bước lên xe em không nói câu gì Anh lặng lẽ nhìn xe đi lần cuối Màn đêm buông như là đang xua đuổi Sợi nắng chiều về tận phía chân mây. Thơ tình yêu buồn, tâm trạng nhất THƠ TÌNH BUỒN: ĐẮP MỘ CUỘC TÌNH Thơ: Bảo Toàn Thanh Tú Hôm nay là ngày giỗ cuộc tình mình Anh về thăm nấm mồ chôn kỷ niệm Con đường yêu vẫn ngập tràn hoa tím Chợt bâng khuâng khơi dậy chuyện của lòng... Ở nơi ấy em hạnh phúc lắm không Có còn nhớ ngày này chiều năm cũ Mình hẹn hò dưới hàng cây lá đổ Nói muôn đời yêu mãi có nhau thôi... Định mệnh không cho hai đứa thành đôi Mình chia tay một chiều mưa tầm tã Rồi em đi về phương trời xứ lạ Anh héo sầu như chiếc lá cô đơn... Em ra đi mang nửa mảnh tâm hồn Anh ở lại một nửa hồn tan vỡ Trách Cao Xanh không cho mình duyên nợ Lụy trần ai gieo cảnh thế nhân sầu... Em có nhớ ngày giỗ cuộc tình nhau Thắp tâm nhang khơi lệ lòng giây phút Rồi ca bài ngày xưa ta vẫn hát Để gọi về tiễn biệt thứ đã qua... THƠ TÌNH BUỒN: KHÚC TỰ TÌNH Thơ: Thiên Gia Bảo Từ độ em đi nắng cũng buồn Mi tình luôn ướt nhạt nhòa sương Có khi một mình cười đau khổ Người tưởng kẻ điên ở bên đường... Bàn tay năm ngón mộng còn đan Chợt thấy lẻ loi đến ngỡ ngàng Hồn không vẽ nổi hình dung cũ Nên nhớ trong tim đã dần tàn... Con đường kỷ niệm vẫn quanh co Nay cứ nằm im muốn đợi chờ Chẳng biết người đi mùa thu ấy Sẽ trở về không...hay hững hờ... Trước ngõ hàng cây tím bông rồi Người còn cách biệt mãi xa xôi Phải thêm bao nhiêu tình xuân lại Thì tim mới nở đóa hoa cười... Bàn chân muốn bước ngập ngừng buông Để xóa ưu tư mộng vô thường Nhưng mỗi đêm về nghe mưa khóc Còn hoài da diết nặng tâm hồn... Đông về lành lạnh gió heo may Chở nỗi niềm thương đến nơi này Kìa ai khoác cả mùa nhung nhớ Qua cánh đồng yêu dáng hao gầy... Có một kẻ điên đứng làm thơ Nhặt lá vàng rơi lúc chuyển mùa Xếp lên hàng chữ ngàn năm đợi Cố nhân nẻo ấy đẹp lòng chưa ? THƠ TÌNH BUỒN: TAN VỠ Thơ: Sầu Lẻ Bóng Em hởi! em giờ, ở chốn nao? Để anh sầu nhớ, lệ tuôn trào Trông về phương ấy, anh nhớ mãi Ngày nào hai đứa, ngắm trăng sao Em hởi! đêm nào anh cũng mơ Có lẽ tình anh, quá dại khờ Người đã quay lưng, chẳng lưu luyến Sao trái tim anh, mãi đợi chờ ? Em hởi! vì sao nở xa quê ? Quên đi mộng ước, buổi hẹn thề Để anh ôm mãi, tương tư nhớ Bởi cớ vì sao, em chẳng về? Anh ở quê nhà, luôn ngóng trông Tình anh héo úa, nát cả lòng Bóng em ẩn hiện, trong nổi nhớ Kỹ niệm hôm nào, em nhớ không? Em ở phương trời, nào có hay ? Tình anh lịm chết, theo tháng ngày Nhớ em mòn mõi, tim đau nhói Đêm ngày làm bạn, với men say Em hởi! tình ta nay vỡ đôi Tham sang phụ khó, xa anh rồi Tình em thay đổi, sao nhanh quá ? Lời hứa hôm nào, đã buông lơi Anh biết đời anh, lắm phủ phàng Tình đời cay đắng, nhiều gian nan Tình xưa nghĩa cũ, em phai lãng Ôi! trái tim đau, lệ tuôn tràn Em hỡi! tình ta tan vỡ mau Anh về chôn chặt, cả niềm đau Từ đây thôi nhé, ta chia cách Vĩnh viển xa em, mối tình đầu.../. THƠ TÌNH BUỒN: HOÀI NIỆM BUỒN Thơ: Hương Nguyễn Em vẫn biết chúng mình không duyên nợ Đêm trăng tàn dang dỡ cuộc tình đau Mộng ngày xưa như nước chảy qua cầu Cơn Sóng giữ vùi cát sâu đáy biển Lòng đau nhói lệ rơi chiều đưa tiễn Kỉ niệm buồn từng chuyện cũ trôi qua Dẫu trong tim hình bóng ấy chưa nhòa Gạt nước mắt tháng ngày qua cay đắng Anh nào biết ân tình em sâu nặng Bởi em buồn chỉ thinh lặng mà thôi Tự dối lòng trái tim hóa mồ côi Rồi gục ngã giữa đôi dòng lệ đổ Em lê bước chân buồn về cuối phố Cành hoa vàng mấy độ đã tàn bông Con đường xưa bia đá phủ rêu phong Mưa rơi rớt nghe lòng đau tan vỡ Thầm an ủi thôi từ đây đừng nhớ Gửi u buồn hoang hoải với vần thơ Bước qua nhau trên lối nhỏ tình cờ Đành thinh lặng giấu giọt sầu li biệt. THƠ TÌNH BUỒN: TỰ TÌNH Thơ: Ngọc Hân Trái tim em dẫu chẳng thể thay lòng Nhưng sâu thẳm không nhớ mong người nữa Lời yêu thương từng cùng nhau hẹn hứa Rồi một ngày hai đứa sẽ lãng quên Đến một ngày khi nhắc lại cái tên Chẳng còn thấy thân quen như dạo trước Cuộc sống chẳng vô cùng...ừ em biết Nên lặng thầm chôn hết kỷ niệm xưa ! Chuyện tình buồn giờ người đã quên chưa Dòng ký ức có dư thừa... loang lổ? Bóng hình em từ khi nào hoen ố Từ khi nào người thôi nhớ thôi mong ? Em chẳng cần thứ hạnh phúc đếm đong Chẳng tiếc nuối khi không là gì cả Trái tim yêu đã trở nên lạnh giá Thì mong gì những quả ngọt hoa thơm Có thể rồi em sống với cô đơn Thà như thế vẫn hơn tình lạc lối Khi yêu thương đã chuyển chiều xoay đổi Ngóng trông gì những chắp nối dối gian ! THƠ TÌNH BUỒN: KHÉP CỬA HỒN YÊU Thơ: Liên Tâm Mình giờ là hai đường thẳng song song Chữ tình ái đi đường vòng nên mệt Người im lặng để trả lời hồi kết Chuyện chúng ta sao giống hệt trò đùa. Ván bài này đến phút cuối em thua Song cửa mở gió chợt lùa vai lạnh Sắc đã rũ em làm sao dám sánh Chấp nhận thôi kiếp cô quạnh tủi hờn. Đêm lại về đối diện với cô đơn Kỷ niệm đẹp lại chập chờn vây kín Giờ xa cách sao lòng nhiều bịn rịn Muốn oán hờn nhưng câm nín chôn sâu Nếu ngày xưa không có phút bắt đầu Thì giờ đã chẳng phải đau tim nhỏ Chắc người nghĩ em dối lừa này...nọ... Nên lặng im mà chẳng có tạ từ Nợ duyên mình cau đã héo trầu hư Nên anh bước chẳng chần chừ gì nữa Đời hụt hẫng chênh vênh không điểm tựa Tắt nụ cười,em đóng cửa hồn yêu. Thơ tâm trạng buồn cho người đang cô đơn THƠ TÌNH BUỒN: MỘT THOÁNG NGẬM NGÙI Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn Em quay về đường cũ để làm chi Khi chữ nợ chẳng còn gì đâu nữa Thì thôi em như chưa lần vai tựa Giữ lời yêu câu hứa chỉ nát lòng. Tình cạn rồi chớ hi vọng chờ mong Hãy thầm thả theo dòng đời trôi nổi Chỉ tiếc thương một thời anh lặn lội Kiếm tìm em sớm tối bước chung về. Mình lạc loài giữa dâu bể nhiêu khê Ôm bóng tối bốn bề đêm trống vắng Chớ nói chi chuyện thề non biển hẹn Rồi ước mơ như Trăng khuyết lại đầy. Em hãy nhìn gió đẩy xuống chân mây Vờn nhau đuổi tháng ngày bay xa mãi Anh lặng bước thở dài không quay lại Gánh đau thương tê tái ngẫn ngơ sầu.